Dì Trần thấy An Dạng là người rộng lượng, lại nói chuyện tiếp.“Có một câu dì không biết có nên nói hay không.”An Dạng đại khái có thể đoán được, nhưng người ta lại là trưởng bối, cô cũng không có ý kiến gì.“Dì Trần, dì là người lớn, con lại mới đến đây, mong dì dạy bảo con nhiều hơn ạ.”Dì Trần nghe những lời này, cảm thấy An Dạng là một cô gái hiểu chuyện, đầu óc cũng không ngốc nghếch, Thẩm Các đúng là biết chọn người.“Dì chỉ muốn nói là, nếu ba thằng nhóc này quá nghịch ngợm, nên mắng cứ mắng, nên đánh cứ đánh, đừng quá chiều chuộng.”Miếng thịt trong miệng Thẩm Luyện đột nhiên mất hết vị ngon.Bà dì thật quá đáng, sao tự nhiên lại bán đứng bọn chúng.Thẩm Đồ đã mong có mẹ từ lâu rồi, những đứa trẻ khác đều có mẹ yêu thương, cho nên nhóc cũng muốn.Mẹ đã xuất hiện rồi, nhóc hứa sẽ không nghịch ngợm hay gây sự gì đâu.
Phải nói là nhóc con này đã sớm ngóng trông “mẹ mới” tới, bởi vì người khác đều có mẹ, cho nên nhóc cũng muốn mẹ.“Bà, con hứa sẽ nghe lời, sẽ làm gương cho em trai, không nghịch ngợm đâu.”Dì Trần ‘ai u’ một tiếng.“Nghe này nghe này, Thẩm Đồ nhà chúng ta đã trưởng thành hơn rồi.”Sau đó bà khẽ lay người Thẩm Luyện.“Con đã nghe em trai nói chưa, đừng có mà xụ mặt tỏ thái độ nữa.”Thẩm Luyện hung hăng nhai một miếng cơm.“Vâng, cháu cũng sẽ nghe lời.”An Dạng khẽ mỉm cười, quản lý mấy đứa trẻ này đối với cô chẳng có gì khó khăn, khi còn là đầu bếp trong căn cứ, cô cũng đã chăm sóc rất nhiều trẻ mồ côi, hơn nữa bản thân cô cũng rất thích hòa đồng với trẻ nhỏ.“Vâng, dì Trần, dì cứ yên tâm đi.”Bữa cơm trôi qua không quá lâu.Thức ăn trên bàn đều hết sạch.Dì Trần cũng không muốn trì hoãn việc đoàn tụ của ‘gia đình nhỏ’ này.“Dì về trước đây, mấy đứa dọn dẹp sau nhé.”Thẩm Các và An Dạng tiễn bà ra tới cửa.Sau đó mới đóng cửa lại rồi cùng nhau trở về.Cô thu dọn chén đũa trên bàn ăn, sau đó mang chúng xuống phòng bếp, rửa sạch sẽ chỉ trong chốc lát.Thẩm Các đi ra giếng múc nước, xách về hai xô đầy.An Dạng thấy Thẩm Các biết làm mọi chuyện, cũng không tồi.Thẩm Các suy nghĩ, anh cần phải nói rõ với An Dạng về mọi chuyện trong nhà.“Thẩm Luyện, con dẫn các em về phòng chơi đi, hoặc là đi ra ngoài cũng được.”Thẩm Luyện vui sướng ‘vâng’ một tiếng.“Đi mau lên, chúng ta có thể ra ngoài chơi.”Nói xong liền hấp tấp chạy đi.Thẩm Các ngăn cản tụi nhỏ.“Đừng chạy nhanh như vậy, chờ Phương Kỳ nữa.”An Dạng cũng duỗi tay giữ chặt người.“Vừa mới ăn no,