An Dạng không để ý tới nước mắt của cô ta, khóc thì có tác dụng gì.
“Mặc kệ nguyên do gì, con trai tôi ném bùn vào quần áo của cô là không đúng, nhưng chính cô mới là người không có hảo ý trước, có phải cô cũng nợ con trai tôi một lời xin lỗi, đúng không?”Bàn tay cô ta bấu quá chặt, trên cánh tay vẫn còn lưu lại dấu vết.
Thím Trịnh nghe An Dạng nói, ánh mắt liền thay đổi nhìn về phía cô.
Hôm nay thấy An Dạng tiêu nhiều tiên như vậy, vốn dĩ bà ta còn tưởng vợ của Thẩm Các chỉ là một con nhỏ nhà quê chưa hiểu sự đời.
Thẩm Các không muốn nghe mấy lời đồn đãi linh tinh nên mới cưới cô gái này, nhưng hiện tại xem ra không phải.
Trịnh Thu khóc lóc om sòm, thở hổn hển.
Dì Trần đút tay vào túi áo, mọi người xung quanh không ai hé răng nửa lời.
Vương Tú Tịnh thì khỏi phải nói, nắm tay Vu Tiểu Lộ đứng im, tai nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không mở miệng.
Cả khoảng sân bỗng chốc chìm vào yên lặng.
Vẫn là thím Trịnh không nhịn được, lôi kéo cánh tay Trịnh Thu.
“Mau, xin lỗi chị dâu An Dạng đi, xin lỗi cả bọn nhỏ nữa.
Sao lại nghe gió thành mưa thế, người khác có đồn thổi như thế nào thì con cũng không thể hùa theo.
Để người ngoài nghe được còn ra thể thống gì?”Nghe lời này, An Dạng liền hiểu ý của bà ta.
Chẳng phải là đang muốn che giấu tâm tư của Trịnh Thu sao? Chạy theo đám đông? Không phải là người khởi xướng à?Trịnh Thu nức nở nói hai tiếng xin lỗi.
An Dạng nhìn vết thương trên trán Thẩm Luyện.
“Mấy đứa, nếu cô Trịnh đã xin lỗi, thì chúng ta cũng nên tha thứ cho cô ấy, nhưng qua chuyện này các con cũng cần phải rút kinh nghiệm.
Từ nay về sau, ngàn vạn lần không được bắt chước theo lời của người khác, nếu không người bị mất mặt sẽ chính là bản thân mình, nhớ chưa?”Thẩm Luyện là một đứa bé lanh lợi, không quan tâm đến ý tứ sâu xa, nhưng cũng rất biết cách phối hợp với An Dạng.
Mỉm cười gật đầu.
“Cháu biết rồi.
”Vu Tiểu Lộ đứng bên kia cũng hô lên một tiếng.
“Dì An, cháu cũng biết rồi.
”Trịnh Thu bị chọc tức, khuôn mặt đỏ bừng.
Trên tay An Dạng vẫn còn xách thức ăn tươi ngon mua từ chợ.
“Đi thôi, mấy đứa, chúng ta về nhà làm vằn thắn.
”Thẩm Đồ đã ‘nhớ thương’ thịt gà từ sáng tới giờ.
Những chuyện vừa xảy ra đã sớm bị lãng quên.
“Hay quá, mẹ, đi thôi, chúng ta mau về nhà nấu món ngon đi.
”An Dạng bật cười, vẫy tay với mấy người trong sân.
“Dì Trần, dì về nhà làm