Thẩm Luyện cảm thấy em trai đúng là không có tiền đồ, chỉ như vậy đã coi là lợi hại sao? Theo cậu nghĩ, hôm nay khi cô ấy đứng ra bảo vệ mấy anh em cậu, mới là siêu lợi hại.Đây là lần đầu tiên Thẩm Các và gia đình quây quần bên nhau, cùng nhau làm sủi cảo.Trong lòng anh thực sự rất vui vẻ.Không đến một giờ, An Dạng đã hoàn thành công việc của mình.“Doanh trưởng Thẩm, anh có thể đun nước giúp tôi được không?”Thẩm Các gật đầu, gói nốt chiếc sủi cảo cuối cùng trong tay, đứng lên đi đun nước.An Dạng vừa dọn dẹp xong chỗ vỏ bánh thừa trên bàn thì nước trong nồi cũng sôi.Nồi hấp rất lớn, có thể thả hết cả mâm bánh vào.Một đám sủi cảo tròn vo, quay cuồng trong nồi.Đổ nước thêm 3 lần mới có thể đảm bảo sủi cảo được chín đều, bởi vì nhân thịt tương đối khó nấu.Nước miếng của mấy đứa trẻ như sắp chảy xuống tận cằm.
Thực ra, lần gần nhất bọn chúng được ăn sủi cảo là từ dịp Tết.Mấy năm nay tình hình kinh tế - chính trị không quá ổn định, đa số thịt heo đều phải nộp lên nhà nước, loạn trong giặc ngoài, quân khu cũng chẳng tốt hơn là mấy.Vậy nên, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có rau dưa tạm bợ, chẳng mấy khi được ăn thịt.An Dạng đã bày xong chén bát, trẻ con mỗi đứa nửa chén, hai người bọn họ mỗi người một chén.Còn lại nửa chén trong nồi.An Dạng múc ra.“Thẩm Luyện, tới đây, con bưng cái này qua cho Tiểu Lộ đi, cảm ơn bạn ấy hôm nay đã bênh vực lẽ phải.”Thẩm Luyện ‘vâng’ một tiếng, lập tức bưng đi.An Dạng sợ cậu bị bỏng nên đã đặt chén sủi cảo trong một cái rá nhỏ.Đang là buổi trưa, nhà nào cũng đun bếp, khói bay mù mịt.Khi Thẩm Luyện đến nhà Vu Tiểu Lộ, gia đình bọn họ đang ăn cơm, món chính là mì sợi đậu xanh.Đi thẳng vào nhà chính.“Thím ơi, mẹ cháu bảo bưng cái này qua đây để cảm ơn Tiểu Lộ.”Vương Tú Tịnh nhìn vào tay cậu nhóc, quả nhiên là sủi cảo, sợ cậu mỏi tay liền vội vàng đỡ lấy.“Mẹ con khách khí quá rồi, Tiểu Lộ chỉ nói ra sự thật thôi.
Nào, vào đây thím cho mấy viên kẹo, con mang về cho các em ăn cùng nhé.”Thẩm Luyện cũng đi theo.Vương Tú Tịnh đi vào phòng bếp, đặt chén sủi cảo lên mặt bàn, sau đó đưa cái rá