Bà nội cười, đưa tay sờ sờ đầu Vệ Diên.
"Cháu đấy, lấy tiền ở đâu ra, có phải lại xuống sông bắt cá hay không, không phải bà đã nói với cháu rồi sao? Dòng sông đó rất sâu, trong thôn nhiều người như vậy cũng không được mấy ai dám đi xuống, sao cháu lại không nghe lời? Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu bà phải sống thế nào đây.
”Vệ Diên cười khổ lắc đầu.
"Không có, bà nội yên tâm đi, tiền này là của một người nhà quân nhân tốt bụng cho cháu mượn, cháu không có xuống sông.
"Bà nội nhíu chặt mày, tựa hồ có chút không tin.
"Thật sao?"Vệ Diên ra sức gật đầu.
"Bà nội, bà có muốn ăn gì không? Cháu vẫn còn tiền nè.
”Bà nội nở nụ cười.
"Khi bà còn bé a, vì vẫn luôn ăn không đủ no cho nên phải sang nhà địa chủ làm công, bà nhớ rõ có một lần nọ lúc được phát tiền công đã lập tức đi mua một cái bánh bao lớn, chỉ vừa cắn một cái thôi mỡ liền lập tức tràn ra, ai u, một miếng cắn xuống là đầy miệng, thật sự là rất ngon.
"Vệ Diên vội vàng gật đầu.
"Vâng ạ, bà nội, bây giờ con lập tức đi mua.
"Bà nội Vệ kéo tay của cậu lại.
"Mua cái gì mà mua, cái đấy rất đắt, tiền được cho mượn cháu cứ giữ lại đi, chúng ta còn phải trả lại cho người ta.
"Cả một buổi chiều hôm đấy rất nhiều lần Vệ Diên muốn lẻn ra ngoài mua bánh bao, nhưng đều bị bà nội Vệ ngăn cản.
Vệ Diên sợ bà nội cứ nhìn chằm chằm mình như vậy sẽ làm hại sức khỏe cho nên cũng không muốn trốn đi nữa.
Mà ngược lại sáng sớm hôm sau, thừa dịp bà nội còn chưa tỉnh chạy nhanh đến tiệm cơm quốc doanh mua một cái bánh bao lớn.
Kết quả lúc trở về, liền thấy bác sĩ đều ở trong phòng bệnh ra ra vào vào.
Tay đang cầm bánh bao run rẩy đến cầm cũng không cầm nổi, bánh rơi xuống đất.
Đại đội trưởng dẫn đầu nhóm người hỗ trợ, chỉ trong một ngày đã xử lý xong tang sự của bà nội Vệ, bà con thân thiết chỉ cần đến dập đầu là được.
Đại đội trưởng đến trong sân nhà hai bà cháu, vỗ vỗ bả vai của cậu.
"Vệ Diên, cháu sau này phải tự chăm sóc bản thân thật tốt có biết không, bà nội đã đi rồi không thể lo lắng cho cháu được nữa.
"Vệ Diên “dạ” một tiếng, chuyện này cậu biết rõ.
"Chú, chú có thể giúp cháu một việc hay không.
"Đại đội trưởng cũng là người nhìn Vệ Diên trưởng thành từng ngày, đứa nhỏ này từ trước đến nay chưa từng xin giúp đỡ chuyện gì ngoài việc vì bà nội của mình.
"Cháu nói đi.
"Tối hôm qua kế hoạch hầm canh cá của An Dạng vẫn chưa làm được, cho nên trưa hôm nay liền chuẩn bị cá để mang đi hầm canh.
"Chị dâu An có ở nhà hay không?" Một bộ đội, ngay ngắn đứng trước cửa nhà gọi.
An Dạng nghe thấy tiếng liền buông