“Bác gái cả nói rất đúng, nhưng vết thương đó không phải do bị ngã, mà có người cố tình cấu véo thằng bé, bác giải thích sao về chuyện này?”Càng nói cô lại càng tức giận.
An Dạng sống nhiều năm trên đời, cô không phải một người bao dung độ lượng.
Thế gian này nhiều người như vậy, cô thông cảm sao xuể.
Chỉ có trẻ em và người già, cô sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt bọn họ.
Đứa trẻ hai tuổi không dám nói, cho tới bây giờ cũng chưa nói lời nào, những vết thương kia chỉ là muốn lừa gạt Lưu Hồng Hà, nhưng chắc gì đã không tồn tại.
Lưu Hồng Hà cũng không biết nói gì.
An Dạng lại nói tiếp.
“Đồng chí Thẩm đưa tiền cho bác, còn cả phiếu nữa, vốn dĩ cháu cũng không quan tâm, chỉ mong đứa bé được chăm nom tử tế, nhưng hiện tại thì sao, bác gái à, thằng nhỏ chẳng khoẻ mạnh chút nào, bác nói xem phải tính sao đây.
”Nhắc tới tiền và phiếu.
Ruột gan Lưu Hồng Hà như muốn nhướng lên tới cổ họng.
Tên Thẩm Các này đưa tiền cho mình, còn nói lại với An Dạng à? Một người đàn ông làm việc gì cũng phải báo cáo với phụ nữ, thật không chấp nhận được.
Câu hỏi này của An Dạng cũng trở nên khó mà trả lời.
Nhưng tiền và phiếu đã chui vào tay bà ta rồi, sao có thể bay ra ngoài.
Lưu Hồng Hà liền lập tức dãn cơ mặt.
“An Dạng, cháu nghĩ lại xem mình đang nói gì vậy? Bác là bác gái của cháu, là người thân của cháu.
Cha mẹ cháu đã không còn, chúng ta không phải là những người thân nhất sao, cháu đang làm gì vậy?”An Dạng biết bà ta lại muốn tránh nặng tìm nhẹ.
Quan hệ thân thích vớ vẩn gì chứ!“Bác gái cả, cháu biết chúng ta đều là những người thân nhất, cho nên cháu mới không tính sổ rõ ràng.
Nhưng lỡ đâu chiều nay tán gẫu với người nào đó trong thôn, cháu buột miệng nói ra mấy câu thì cũng không hay lắm nhỉ.
”Lưu Hồng Hà sống nửa đời người, tuy chẳng phải người cao quý tốt đẹp gì, nhưng cực kỳ coi trọng sĩ diện.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, lập tức đủ rõ ràng.
Hơn nữa, người con trai cả mà bà bác này coi trọng nhất lại đang làm việc ở công xã, rất cần mặt mũi thể diện.
Lưu Hồng Hà hung tợn nhìn An Dạng, cái con nhỏ chết dẫm này.
“An Dạng, làm người không thể làm như vậy, tốt xấu gì bác cũng không để Phương Kỳ phải chết đói.
”An