Lý Tĩnh cảm thấy đứa bé này thật hiểu chuyện, không giống đứa con mất mặt của mình, cũng không biết sao loại người ngu dốt như Trương Thúy Cầm lại sinh được đứa con như vậy.Lý Tĩnh có hơi ghen tỵ, nhưng vẫn nhìn Hứa Nam Nam: “Nhìn chị Hồng Hồng của mày xem, rất hiểu chuyện.
Cũng không lớn hơn mày bao nhiêu, sao mày có thể gây sự như vậy chứ?”Hứa Nam Nam liếc mắt, hoàn toàn không muốn nói chuyện với họ.Luôn có một đám người như vậy, khiến bạn nói chuyện cũng cảm thấy phí nước miếng.
Cô thật muốn bổ đầu Lý Tĩnh ra xem, có phải bên trong nhét rơm rạ không.
Vì người ngoài mà đối xử với con gái mình như vậy, đáng không? Làm như vậy cô ta có thể được cái gì?Trông chờ cháu gái dưỡng lão cho cô ta? Đừng khiến người ta buồn cười.Cô trực tiếp ôm bát ăn mì, mặc dù không thích, nhưng ăn chùa thì ngu gì không ăn: “Tiểu Mãn, ăn cơm.”“Vâng.” Hứa Tiểu Mãn sợ hãi nhìn những người khác, nghe lời bưng bát đũa lên.
Cô bé biết, trong phòng này, thật sự có ruột thịt với cô bé chỉ có chị gái.Thấy hai đứa con không hề có phản ứng, Lý Tĩnh tức đến mức đổi sắc mặt.Hứa Hồng cũng có hơi không vui, cảm thấy Hứa Nam Nam không coi mình ra gì.
Nhưng sau khi thấy sắc mặt của Lý Tĩnh, trong lòng lại có chút vui, chỉ mong Hứa Nam Nam càng không hiểu chuyện mới tốt, như vậy bác gái sẽ mãi mãi không đón họ về, chị ta có thể ở mãi trong thành phố.Chỉ cần thi đỗ cấp ba, sau đó học đại học, sau này chị ta có thể làm người có địa vị rồi.Tất nhiên đầu óc của Hứa Hồng không nghĩ tới những chuyện này.
Nhưng mà ông bố Hứa Kiến Hải của chị ta là một người thông minh, từ nhỏ đã ân cần dạy bảo, nhất định muốn chị ta thi đậu đại học mới được.
Hứa Hồng không biết thi đại học có tác dụng gì, nhưng mà chị ta có thể tiếp xúc rất nhiều người “có thân phận” trong trường học.
Biết chuyện đi học mới là chuyện người có thân phận nên làm, cho nên dù chị ta học tập rất kém cỏi, chị ta cũng phải ỷ lại trường học.“Bác gái, cháu đói rồi, cháu muốn ăn mì.” Hứa Lỗi ở bên cạnh đột nhiên hét lên.Cậu ta vừa vào nhà đã thấy hai bát đũa trên bàn, nhưng mà bên trong chỉ có