Hai anh em ăn mỗi người một bát cháo, Tống Úc Hòa ăn hai bát còn ăn thêm hai miếng khoai lang, chờ ba người đều ăn xong rồi Tống Úc Hòa tống cổ cả hai đi vào phòng chơi, còn mình thì cầm bát đũa vào bếp rửa. Tất nhiên anh trai không muốn ngày nào cũng đều ở trong phòng, Hứa Nặc cũng không muốn ngày nào cũng phải ngồi trên giường đất.
Mặc dù giường đất ấm nhưng ngồi lâu thực sự rất đau mông.
Anh trai túm tay Hứa Nặc: “Em gái, đi.”Nói thế liền kéo cô ra ngoài chơi.Hứa Nặc ngo ngoe rục rịch, nhưng ngoài trời quá lạnh, không thể cứ ra ngoài như này được, cô đứng bất động muốn quay lại đội mũ và đeo găng tay, kết quả bị anh trai kéo cái lảo đảo, nếu không đỡ tường thì lúc này cô có thể đã ngã trên mặt đất.Hứa Nặc: “...”Mau nhổ ra sức mạnh tinh hạch của tôi.Cuối cùng hai người vẫn đội mũ và đeo găng tay, lặng lẽ chạy ra ngoài, không dám đi đâu xa, chỉ ở trong sân.Mùa đông phương bắc trời có tuyết rơi dày đặc, nếu chẳng may rơi xuống tuyết thì một đứa nhỏ cỡ như Hứa Nặc có thể không bò dậy được, có điều đang ở trong sân nhà mình nên cũng không nguy hiểm như vậy.Hai anh em nắm tay nhau thận trọng bước ra cửa rồi tới sân, tuyết trong sân đã được Tống Úc Hòa quét sạch rồi, tuyết rơi ở phía trước giờ đều đã chất thành đống ở cổng sân, nhưng vẫn còn một ít trong sân, cũng không biết có phải Tống Úc Hòa muốn trữ dùng làm gì đó hay không.“Tuyết….” Anh trai hoan hô khi nhìn thấy tuyết, buông Hứa Nặc ra bước đôi chân nhỏ loạng choạng về phía đống tuyết.
Cậu bé bổ nhào lên đống tuyết, bị tuyết lạnh chọc cười khúc khích.“Em gái, lại đây.”Hứa Nặc điên cuồng xua tay, muốn chạy lại kéo anh trai mình lên, có điều cô hiển nhiên còn không nhanh nhẹn bằng anh trai, chạy vài bước liền té ngã.Hứa Nặc: “...”Đờ mờ.Vì mùa đông mặc nhiều nên tròn vo, Hứa Nặc thử hai lần cũng chưa bò dậy được.
Cô không khỏi ngẩng mặt bi phẫn vươn tay về phía anh trai của mình: “Cứu, cứu, mạng.”Vì cái gì đều là chân ngắn tay nhỏ, mà tay chân anh trai lại nhanh nhẹn như thế!Nghe thấy tiếng kêu cứu của em gái, Hứa Thừa chống cái thân nhỏ bé từ đống tuyết bò ra, cậu bé mang cả thân đầy tuyết bước tới chỗ Hứa Nặc, ngồi xổm xuống đỡ Hứa Nặc lên.
Nhìn thấy em gái ngã xuống đất không dậy nổi, hai mắt anh trai cũng đỏ hoe như sắp khóc: “Em ơi…”Hứa Nặc bị cậu bé kéo dậy dễ như trở bàn tay: “…”Thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh rồi có khác, kéo cô như kéo con chó vậy.Cô không khỏi sờ cằm.Hứa Nặc vừa nghĩ vừa giúp anh trai “hủy thi diệt tích” * tuyết