Hứa Nặc lại nằm mơ, trong mơ cô từ trên trời rơi xuống biển, cô sợ hãi đến mức ước rằng mình có thể mọc cánh mà bay, nhưng chỉ sau khi rơi xuống biển, cô mới nhận ra biển thật sự rất nóng.
Cô còn chưa hiểu tại sao nước biển lại nóng, thì một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào bụng cô, cô chợt trở nên choáng váng và tỉnh dậy.Khi tỉnh dậy, cô mới biết cái gì đã đập vào bụng mình, thì ra cậu anh trai lại gác chân lên bụng.
Hứa Nặc không khỏi trợn mắt, vươn tay đẩy chân anh trai xuống, còn chưa kịp xoa bụng thì thì đã cảm thấy trên người có chút ẩm ướt.Chết tiệt…Cô nhanh chóng đưa tay chạm vào tấm đệm dưới thân, nó thật sự rất ướt.Cô tè dầm rồi ư?Hứa Nặc nhanh chóng đưa đôi tay nhỏ bé chạm vào chính mình, cô thở phào nhẹ nhõm khi bàn tay của cô khô ráo.May mắn thay, việc tè dầm không phải do lỗi của cô.Nhưng!Đó không phải nước tiểu của cô, là một trong anh trai và nhân vật phản diện!Cô ngồi dậy khỏi giường đất với một tiếng thở dài, và ra khỏi nơi cô ngủ.
Với động tác như vậy, bà của cô Tống Lam Thư cũng bị làm cho tỉnh dậy, bà bật đèn pin lên xem, nhìn thấy Hứa Nặc thì vội vàng chạy tới, ôm lấy cô: “Nặc Nặc, đã xảy ra chuyện gì? Cháu nằm mơ bị dọa sợ sao?’’ Hứa Nặc lắc đầu, cái đầu nhỏ lắc lư trong vòng tay của Tống Lam Thư: “Bọn họ, tè dầm, nhưng không biết là ai.’’Về phần ai là thủ phạm đã tè dầm, cô không biết, bởi vì vừa rồi cô cảm thấy dưới thân mình ướt đẫm, có lẽ là một trong hai người, cũng có thể cả hai người đều là thủ phạm.
Nhưng khổ nỗi cô ngủ giữa anh trai và nhân vật phản diện, dù là ai thì cũng đều có khả năng tè dầm.
Điều quan trọng nhất dù là anh trai m của cô hay là nhân vật phản diện thì đều ngủ khỏa thân và chỉ mặc quần nhỏ, dòng nước chảy ào ào về phía cô liền mạch.Nghe Hứa Nặc nói con trai mình và Hứa Thừa đã tè dầm, Tống Lam Thư cũng đã bị mắc kẹt một chút, bởi vì bà cũng đang nghĩ Hứa Nặc ngủ ở giữa hai người họ.
Bà bảo Hứa Nặc thay quần áo rồi nhét vào chăn của mình sau đó nói: “Thím đi xem, Nặc Nặc ngoan ngoãn ngủ ở đây đừng đi ra ngoài, được chứ?’’Hứa Nặc gật gật đầu, cứ tưởng Tống Lam Thư không nhìn thấy, vội vàng nói: “Được.’’Sau đó Tống Lam Thư bật đèn pin đi đến bên kia, vươn tay sờ lấy giường.Hay lắm, nó ướt cả một mảng lớn, không có gì lạ khi Nặc Nặc thức dậy.Bà để đèn pin sang một bên, dìu Hứa Thừa và Hàn Ngang dậy thay quần áo, thay đổi chăn ga gối đệm ở bên người, lúc này hai đứa kia mới mở mắt đang ngủ say ra, sau đó lại bị nhét vào trong chăn. Sau khi Hứa Thừa và Hàn Ngang đã yên, bà nhấc nệm lên xem xét, hai vết mờ bên trái và bên phải lan ra xung quanh, nhìn thoáng qua