Bốn người vào phòng, theo thường lệ việc đầu tiên chính là bắt đầu kiểm kê những đồ vật đã mang về.
Đám Hứa Ái Quốc đến thành phố ven biển ở phương nam công tác, trở về đều mang theo không ít đồ biển, tuy rằng đều là đồ biển, nhưng Hứa Ái Quốc và người khác không giống nhau, ông ấy mang theo cả một bao tải trở lại, nghe nói còn có một số thứ còn đang ở trên đường chưa có gửi trở về.
Trừ bỏ đồ biển còn có một ít trái cây cùng quả khô, Hứa Nặc nhìn thấy có măng cụt, quả xoài, quả cam, nhưng quả cam kia đã bị héo mất rồi.Hứa Ái Quốc còn có một thứ như bảo bối, ông ấy lấy từ trong túi mà mình luôn mang theo một cái đồ hộp bình, Hứa Nặc thấy trong hộp có vài cọng rất quen mắt.
Nói là quen mắt, nhưng thật ra chủ yếu là vì trang viên của cô hiện tại đều là dựa vào nó để kiếm đồng vàng.“Đây là mầm dâu tây cha mang từ phương nam về, dâu tây ăn rất ngon, vừa thơm lại ngọt, cha cân nhắc mang một ít trở về xem nơi này của chúng ta có thể trồng lên loại cây này hay không, nếu có thể nuôi sống chúng, tương lai trong nhà cũng sẽ có nhiều thêm một loại trái cây.” Hứa Ái Quốc tươi cười nói một cách rất đắc ý: “Cha còn dùng hộp bình để nuôi, sợ chúng nó chết ở nửa đường.”Hứa Nặc nhìn cái bình kia, vài cọng mầm dâu tây đã có chút héo, cô tỏ vẻ hào phóng nhất định sẽ nuôi sống bình mầm dâu tây này, dù sao cô cũng có dị năng hệ mộc, đừng nói là loại chồi non héo hon này, dù là chồi non đã chết cô cũng có thể làm nó chết đi sống lại.Điều tiếc nuối duy nhất chính là khả năng chết đi sống lại chỉ có thể dùng ở thực vật, có điều như vậy thực sự đã không tồi rồi, nếu có thể dùng ở trên người thì thế giới sẽ loạn mất.Cô mỉm cười nhìn bình, không nói nói, ngược lại mẹ cô đã gọt cho cô một quả xoài để cô ăn.“Anh trai, chưa trở về.” Hứa Nặc ôm quả xoài nhìn mẹ cô.“Không sao, ở đây còn nhiều lắm, con cứ ăn của con trước, chờ khi anh con đã trở lại sẽ có của nó.” Hứa Ái Quốc xoa đầu cô, lại mở một cái túi áo ra.Hứa Nặc thấy cha cô lấy ở trong túi áo kia ra một chiếc đồng hồ.Hứa Nặc: “…”Cô nhìn cha cô lấy ở trong túi tùy thân ra mầm dâu tây, lại nhìn ông lấy ở trong túi áo ra cái đồng hồ.
Chớp mắt một phen, đột nhiên cảm thấy có phải cha cô là người đàn ông có bàn tay vàng hay không.Xem ra từ hôm nay, bàn tay vàng của ông không dùng