Bởi vì ba người chơi với nhau cho nên công cụ của ba người bọn họ thường đặt cùng một chỗ.
Hàn Ngang tự giác biết mình là anh cả, cho nên chủ động gánh vác nhiệm vụ mang sọt nhỏ và bảo quản dụng cụ.Nhìn anh trai và Hàn Ngang ngồi xổm xuống đào mấy gốc rau dại, Hứa Nặc đi xa vài bước, tìm được mấy gốc rau dại thì dùng tay ấn xuống đất, chẳng mấy chốc cây rau dại nhỏ lập tức lớn lên, trở nên già, kết hạt khô héo rồi biến mất.
Ngay sau đó càng có nhiều loại rau dại xuất hiện từ bên trong, từng hạt to giòn rụm lại mang theo màu xanh biếc."Anh, anh Tiểu Ngang, ở đây này."Hứa Nặc vẫy vẫy tay với anh trai và Hàn Ngang, rất nhanh hai người đã xách cái sọt nhỏ và cầm xẻng nhỏ đi tới.
Nhìn thấy rau dại, hai người kia cười vui đến mức thấy răng chứ không thấy mắt.
Thỉnh thoảng hai người còn liếc nhau rồi cười ha ha , giống như đang nói bọn họ thật may mắn."Thật sự rất nhiều nha, em gái, em thật lợi hại." Anh trai vừa đào rau dại vừa nịnh Hứa Nặc.
Bởi vì cậu ấy và Hàn Ngang biết đánh nhau, cho nên cho dù bọn họ thèm thuồng những món rau dại này cũng không ai dám tới cướp.Không còn cách nào, thực sự không phải bọn họ túng, mà thực sự không thể đánh bại, đặc biệt là Hứa Thừa cũng không biết ăn những gì để lớn lên mà đánh người rất đau.
Cũng không phải không nghĩ tới chuyện trở về tìm mấy anh chị đến đánh trả, nhưng mấy anh chị đều bị Hứa Nặc mua chuộc bằng đồ ăn ngon, mấy anh chị không đồng ý giúp mọi người đánh mình là được rồi.Không thể trêu chọc, không thể trêu chọc, thực sự không thể trêu chọc.Hứa Nặc nghe được tiếng tâng bốc của anh trai thì có chút kiêu ngạo ngước cằm lên, chờ ba người đào rau dại xong thì cô lại chế tạo thuốc từ một đống rau dại.
Sau khi đào xong đống rau dại thứ hai, Hứa Nặc sẽ không đào đống thứ ba nữa, bây giờ dị năng của cô không mạnh, những phần còn lại còn phải trở về chăm sóc rau, cây ăn quả và dâu tây trong nhà.
Hơn nữa có những món rau dại này cũng đủ ăn, sau khi chia ra hai nhà cô và Hàn Ngang cũng ăn không hết, còn có thể phơi nắng một chút.**Sau khi đào xong rau dại, sọt nhỏ được anh trai và Hàn Ngang mang trên lưng, tuy rằng vứt bùn đi thì rau dại cũng không nặng, nhưng cũng không chịu nổi số lượng lớn.
Hai người phải đi rồi nghỉ ngơi một lát giữa đường mới có thể mang những loại rau dại này trở về nhà họ Hứa.Lúc này trong nhà ngoài Tống Úc Hòa còn có Tống Lam Thư, hai người một người rửa rau một người thái rau.
Lần trước, vào sinh nhật Hàn Ngang, Tống Lam Thư cũng mời nhà