Mà cơ sở của cái kỳ tích này được xây dựng nên từ việc nguyên chủ - chị cả nhà họ Tô làm việc mệt muốn chết, nhịn ăn nhịn uống.Toàn bộ thành viên khác của nhà họ Tô chưa nói tới khỏe mạnh cỡ nào, nhưng mà ít nhất tinh thần và diện mạo vẫn rất phù hợp với niên đại này, nhìn lại tình trạng thân thể của nguyên chủ, thật là có thể dùng từ thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng để hình dung.Phải biết, ở niên đại này, thiếu dinh dưỡng là tình trạng phổ biến, vậy mà nguyên chủ vẫn có thể bị những người khác nói thiếu dinh dưỡng thì có thể thấy thân thể này yếu ớt đến cỡ nào.Lúc Tô Du ở trong phòng nghỉ ngơi của xưởng mặc đồ bảo hộ lao động, cô có chút không muốn nhìn thấy gương mặt của mình qua gương, gò má gầy đến mức lõm xuống, da vàng đen, tóc khô héo, trên người không có được mấy lạng thịt.Thật may ngũ quan của nguyên chủ vẫn rất đoan chính, mắt to, sóng mũi cao, môi mỏng, nếu như chăm sóc tốt thì gương mặt này thuộc về vẻ đẹp rất có đại khí.Đáng tiếc là đã hoàn toàn bị che đậy đến mức nhìn không thấy được một xíu vẻ đẹp nào.Phải ăn thịt, phải ăn nhiều thịt.Sau khi sửa sang lại, Tô Du nhanh chóng chạy đi làm việc.Trước mắt mình chỉ có thể an phận bảo vệ tính mạng, ăn cơm là chính, không thể gây ra rắc rối.Vào lúc này còn chưa bắt đầu làm việc, mọi người vừa ở chỗ làm việc vừa chuẩn bị vừa nói chuyện phiếm.
Thấy Tô Du lại tới sớm như vậy, những người khác cũng tò mò nhìn Tô Du.Hai ngày nay Tô Du tới rất sớm.Chuyện này đúng là kỳ lạ.Nhưng mà mọi người đều biết chuyện nhà lão Tô đòi tách ra, biết đoán chừng là vì nguyên nhân này.
Trong lòng cũng thật cảm khái, xem ra lần này hai người Tô Đại Chí ầm ĩ quá cho nên dù Tô Du có tính tình tốt thì cũng nổi giận.Vào lúc này, Tô Du cũng không quan tâm trong lòng mọi người nghĩ như thế nào.
Cô đang suy nghĩ làm sao để cuộc sống của mình trải qua tốt hơn một chút.Hiện tại, sức khỏe của cô rất yếu, nguyên chủ luôn cố gắng chống đỡ nhưng cô thì không nhịn được.
Tô Du cảm thấy mình không đáng chịu khổ thế này.
Cô cũng không muốn mệt đến mức phát bệnh.
Hơn nữa cô cũng không có tinh thần cứng rắn chống đỡ thân thể hư nhược để phấn đấu làm việc.Mấu chốt là, vị trí này cũng không có tương lai, là một con bò điển hình trong xưởng, làm nhiều nhưng lấy được ít.
Hơn nữa, cả đời chỉ là một công nhân dệt.
Tô Du cảm thấy, mình phải làm chút gì đó để phá vỡ cái tình huống này.Vì vậy buổi sáng, ngay lúc mọi người làm việc