Tô Đại Chí nhất thời hốc mắt cũng ê ẩm.Anh ta đang đói bụng còn Lưu Mai thì đã ăn no một mình.
Lúc này cô ta mới trở về, bây giờ cho dù có tiền có phiếu thì tiệm cơm bên ngoài cũng đóng cửa rồi."Đói quá anh hai ơi." Tô Lâm đói đến mức không còn sức lực, nói.Cô bé hối hận, sau này cô bé không nhịn ăn nhịn uống vì hờn giận nữa, quả thật là tự mình làm khổ mình.Tô Đại Chí đứng dậy đi ra ngoài."Này, anh đi đâu đó?"Lưu Mai khó hiểu nhìn chồng mình.
Cảm thấy tình huống trong nhà có cái gì không đúng, sao chị chồng lại đột nhiên bị bệnh, chồng mình cũng trở nên kỳ lạ."Đi tìm chị cả lấy chìa khóa." Tô Đại Chí cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng bực bội không nói nên lời.Ban ngày mới nói khoác lác với chị cả, lúc này còn muốn đi tìm chị ấy tìm cái ăn.Vừa đi, nước mắt của anh ta cũng từ từ chảy ra.Chị cả nói đúng, mình sống thật uất ức mà.Lúc này bên trong bệnh viện, Tô Du cùng Tô Tiểu Chí mới vừa ăn bánh bao thịt, là dùng tiền để dành của Tô Tiểu Chí mua ở tiệm cơm Quốc Doanh.Tô Du cảm thấy mình nằm ở bên trong bệnh viện, nhất định phải có người chăm sóc.
Cô em nhỏ kia còn chưa được dạy dỗ, tạm thời không trông cậy được.Tên lớn nhất thì vô tri vô giác, hơn nữa cô quả thực có chút coi thường loại người hèn nhát đó.
Vẫn là cậu nhóc Tô Tiểu Chí này quá miễn cưỡng còn có thể tự tay chăm sóc cô.
Vì vậy buổi chiều cô bảo Nghiêm Tiểu Phương giúp cô đi thông báo cho Tô Tiểu Chí, nói cho cậu ta biết chuyện chị cả này nằm viện.Nếu như trước kia, đoán chừng Tô Tiểu Chí cũng không tích cực như vậy.
Nhưng mà trải qua buổi sáng được Tô Du dạy dỗ một phen, cộng thêm sau khi hai người ăn riêng với nhau một bữa, Tô Tiểu Chí cảm thấy mình cùng Tô Du là một phe.
Thêm việc Tô Du đồng ý tìm việc làm cho cậu ta cho nên sau khi nghe tin thì lập tức chạy tới như điên.Đặc biệt là sau khi Tô Du diễn cảnh đau khổ vì tình thân, cậu ta liền ngoan ngoãn lấy tiền để dành của mình ra mua bánh bao thịt, lại mua một bát cháo trong bệnh viện, hai người ăn một bữa ngon miệng.Sau khi Tô Du ăn xong, thở dài, "Tiểu Chí à, mấy năm nay đây là lần đầu tiên chị ăn ngon như vậy đó.
Chị nhớ cha mẹ.
Lúc trước, khi cha mẹ còn sống chúng ta còn có thể thỉnh thoảng ăn một bữa.
Sau khi cha mẹ đi rồi, thứ gì tốt chị cũng không nỡ ăn, chỉ muốn