Chị Lâm và nhà họ Tô là hàng xóm bao nhiêu năm, rất đồng cảm với cảnh ngộ của Tô Du.
Lúc này nhìn thấy nhà lão Tô không bình thường, chị ấy lo lắng Tô Du lại gặp chuyện khó khăn.Tô Du rửa mặt, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, nghe được lời của chị Lâm thì cẩn thận lắng tai nghe, ôi chao, nó còn hát nữa cơ đấy."Còn có thể vì cái gì chứ, không phải là vì chuyện Lưu Mai đòi tách ra sao.
Nếu như cha mẹ chúng em còn sống thì hai vợ chồng nó cũng không đến nổi không có chỗ ở.
Nói tới nói lui, nhà lão Lưu thật là hại người ta.
Nếu không phải Đại Chí cùng chúng em một lòng thì cuộc sống này thật đúng là không có cách nào sống tiếp được."Tô Du lắc đầu than thở, bưng chậu vào nhà.Chị Lâm lập tức đi ra ngoài đồn thổi.
Nói con gái nhà lão Lưu muốn ép chết chị chồng và em chồng.
Chị chồng thì vừa mới xuất viện, cô em chồng lại không bình thường."Hát cái gì chứ, em hạnh phúc hơn cải xanh nhiều, lúc cha mẹ đi, em cũng năm sáu tuổi rồi." Tô Du để chậu nước rửa mặt xuống một cái.
"Nếu so với cải xanh người ta, người ta ba tuổi đã làm việc.
Em đây mười sáu tuổi rồi, nói ra cũng không sợ mất mặt.
Còn khóc sướt mướt làm mất thể diện nhà lão Tô chúng ta thì em không cần đi học nữa, cứ ở ngay cửa hát đi."Tô Lâm đang hát hăng say, nghe nói như vậy liền rưng rưng nước mắt ngậm miệng lại.Cuộc sống này không có cách nào sống nữa, chị cả thật sự mất hết tính người mà!Tô Du lười để ý đến cô bé, quay đầu sửa sang lại giường của mình.
Cái nhà này vẫn quá đung đúc.
Chờ xử lí đám người này xong thì sắp xếp đi ra ngoài ở.
Có nhà trọ thì ở nhà trọ, không có nhà trọ thì mướn nhà.
Chỉ cần một nơi để ở, tắm rửa và nấu cơm là được." Chị, em đi ra xem một chút." Tô Đại Chí đột nhiên đứng lên nói.Hôm nay anh ta vốn phải đi đón Lưu Mai, nhưng mà sau khi nói chuyện với chị cả thì quên mất chuyện này, lúc này trong lòng anh ta lại không nỡ.
Nhưng anh ta không lo lắng Lưu Mai xảy ra chuyện.
Dẫu sao bây giờ xã hội này cũng không xảy ra chuyện gì, chủ yếu là lo lắng Lưu Mai tức giận.Tô Du liếc mắt, "Xem Lưu Mai? Người ta có tiền có phiếu, có thể ngồi xe, có thể ăn ngon bên ngoài, em lo lắng cái gì à? Em cho rằng cô ta giống như anh em, mang bụng đói đi về à? Hơn nữa lúc này em đi ra ngoài thì cô ta sẽ chứng nào tật ấy.
Nói không chừng thấy em xuống nước thì muốn cầm gậy leo lên, đè chết em!"" Anh, anh