Tô Đại Chí vội vàng tránh ra.Ai nói anh ta không ăn.
Anh ta cũng đói bụng mà.
Lần đói bụng trước đó đã khiến anh ta sợ hãi nên cũng không dám không ăn cơm nữa.Thấy Tô Đại Chí do dự như vậy, mặt Lưu Mai cũng đỏ lên vì tức, chảy nước mắt nói: "Tô Đại Chí, hôm nay anh hãy nói cho tôi biết, anh chọn bọn họ hay là chọn tôi.
Rốt cuộc anh muốn sống với ai!"Tô Du nghiêm mặt nói, "Đại Chí, em tự chọn đi, là làm gia súc để người ta sai sử hay là ở nhà sống tốt.
Chị cũng không tin Lưu Mai còn có thể ly hôn với em.
Vì đòi tách ra mà ly dị, nhà ai dám lấy nàng dâu như vậy chứ! Đại Chí, em yên tâm, bây giờ Tiểu Chí cũng đi làm rồi, cuộc sống đã tốt hơn.
Em lấy một người vợ tốt hơn cũng dễ dàng."Lưu Mai nhất thời chấn động, không dám tin tưởng nhìn gương mặt do dự của Tô Đại Chí rồi lại nhìn Tô Du, tức giận đến mức cả người phát run, "Một bà cô già không gả đi như chị còn muốn tìm vợ mới cho em trai mình, chị nói nhẹ nhàng nhỉ!""Tôi không lấy chồng thì sao, tôi sống vì em trai tôi.
Tôi sẽ kiếm nhiều tiền, cưới một đứa em dâu tốt vào cửa cho nó.
Nếu Lưu Mai cô dám ăn hiếp nó thì tôi sẽ không nhận cô là người nhà họ Tô chúng tôi đâu." Vẻ mặt Tô Du không hề sợ hãi nói.Tô Đại Chí nhất thời cảm động không nói nên lời.Chị cả chính là vì cho anh ta cưới vợ nên mới không lập gia đình.Chị cả đều là vì anh ta.Lưu Mai không nghĩ tới Tô Du lại không cảm thấy mất mặt mà còn ăn nói hùng hồn như vậy, nhất thời có chút bế tắc.
Cô ta nhớ tới trước kia nghe người già nói một câu, chó biết cắn người đều sẽ không sủa.
Trước kia cô chị chồng đánh một gậy tre cũng không ừ hử lấy một tiếng, thì ra lòng dạ thâm sâu như vậy.Đối với Tô Du, cô ta bế tắc nên chỉ có thể hướng về phía Tô Đại Chí nói, "Đại Chí, anh tự chọn đi."Tô Đại Chí nhìn Tô Du một cái, thấy Tô Du mặt đầy mong đợi nhìn anh ta, rưng rưng nói, "Lưu Mai, chị cả là người thân của anh, chị ấy cung là vì tốt cho anh.""Hay lắm Tô Đại Chí, anh cứng lông cứng cánh rồi, anh.
.
.
anhđừng hối hận!"Vừa nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.Tô Đại Chí còn chuẩn bị đuổi theo liền bị Tô Du kéo tay áo lại, "Ăn cơm xong rồi đi, còn định chịu đói nữa hả."" Chị, Lưu Mai.
.
.""Trong tay cô ta có tiền có phiếu, không đói đâu." Tô Du nhàn nhạt nói.Tô Đại Chí ngồi xuống, anh ta cũng không phải là lo lắng Lưu Mai đói bụng mà là lo lắng Lưu Mai không trở lại nữa.Tô Du vừa ăn cơm, vừa nói, "Em yên tâm, chị nói cũng không phải là lừa gạt em.
Chỉ cần Lưu Mai không trở lại, cả đời này chị không lấy chồng cũng phải tìm cho em một đối tượng tốt.
Yên tâm, nhà chúng ta có ba công nhân, nhà ai có điều kiện như chúng ta? Nhà Lưu Mai