Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết nguyên chủ đi đâu rồi.
Cô chỉ có thể dựa vào bản năng mà rởi khỏi căn nhà xa lạ, sau đó tới xưởng làm việc, dọc theo đường đi thấy những con đường mang dấu ấn thời đại và các khẩu hiệu kia, cô cảm thấy tất cả cứ như một giấc mơ.
Cô cũng không biết đây là trí nhớ trước kia hay là một giấc mơ.
Dù sao cô tin chắc tất cả bây giờ không phải là mơ.
Dẫu sao cảm giác đói bụng chân thật như vậy.
.
.
Quan trọng là còn mệt hơn, máy móc bên trong xưởng dệt ở thập niên 60 này rất cũ kỷ, nhiệt độ bên trong xưởng dệt rất cao, cho tới trưa, cô thiếu chút nữa đã không chịu nổi nữa.Đinh linh linh.
.
.Tiếng chuông làm việc lại vang lên lần nữa, đám nữ công nhân đang nghỉ ngơi trong phòng đều rối rít đứng lên, cầm ly nước đi đến phân xưởng."Tô Du, đi làm thôi!"Có người đẩy một bả vai của Tô Du một cái.Tô Du ngẩng đầu lên, nhận ra đây là Chu Linh Linh, người làm việc chung với cô.
Cô cười một tiếng, "Tôi tới ngay đây."Bên trong xưởng dệt có rất nhiều công đoạn, Tô Du làm việc ở công đoạn cực nhất.Công việc này không chỉ cực khổ mà hơn nữa còn không có cách nào thi chức danh tăng tiền lương.
Như một con quay trong xưởng, cả đời phải làm việc quần quật, xoay tròn không ngừng.Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng có được công việc này, nhưng mà Tô Du không có ý định làm công việc này lâu dài.
Trừ phi làm ông chủ, bằng không thì phải làm công việc nhẹ nhõm.Sau khi lau sạch mồ hôi trên mặt, Tô Du nhìn nữ công nhân bên cạnh một chút, bọn họ vừa nói chuyện vừa làm việc, không có bao nhiêu người quan tâm đến cô.Cô biết, những người này cũng không phải là bài xích nguyên chủ mà là bởi vì bình thường nguyên chủ hay chăm sóc gia đình, phải đi sớm về muộn.
Vì có thể làm cho lãnh đạo trong xưởng hài lòng, cho nên lúc đi làm cô đều vùi đầu làm việc, cho tới bây giờ không nói chuyện với những nữ công nhân khác.
Cứ như vậy, cô ấy làm việc