Nguyễn Dao không nói gì, hiểu được ý của cô là được rồi, nhưng cũng không cần nói ra tên người kia đâu.
Người đàn ông không lên được cũng có lòng tự trọng mà.
Đẹp trai nhưng số khổ.
jpgNhưng không đợi cô mở miệng, Ôn Bảo Châu lại lần nữa nói ra một câu gây chấn động.
"Nguyễn Dao, cô trông rất xinh đẹp, chẳng phải cô cũng là gối thêu hoa sao?"Nguyễn Dao: "! ""Phụt-"Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười lớn.
Xe lửa đi qua một đường hầm, một lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, toa tàu đột nhiên sáng bừng lên.
Nguyễn Dao xoay người nhìn lại thì bắt gặp đôi mắt hoa đào cười như không cười.
Người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen ngả vàng, khi xe lửa tiến về phía trước, ánh sáng lướt trên hầu kết của anh, khi sáng khi tối.
Gợi cảm muốn chết.
Lâu Tuấn Lỗi huých khuỷu tay vào Tần Lãng, trêu ghẹo: "Tần Lãng, xem ra ấn tượng của anh với nữ đồng chí không được tốt, gối thêu hoa thì đẹp chứ không xài được ha.
"Khóe miệng Tần Lãng khẽ giật: "Ít nhất là cũng ngắm được, đỡ hơn có một số người có cái tên đẹp nhưng người lại không đẹp như tên.
"Lâu Tuấn Lỗi: "! "Nói xấu người khác bị chính chủ nghe thấy, thật sự xấu hổ đến mức khiến người ta muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Nguyễn Dao: Anh nghe tôi cãi nhau với anh này.
"Hai vị đồng chí hiểu lầm rồi.
chúng tôi vừa rồi không phải nói vị đồng chí Tần này, mà là một thanh niên trí thức mà các người không biết.
" Tần Lãng nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, từ chối cho ý kiến.
Nguyễn Dao: Chỉ cần tôi không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.
Lập tức ngón tay thon dài của anh chỉ về phía sau cô nói: "Tôi quay lại lấy bút.
"Nguyễn Dao nhìn tới chỗ hướng tay anh chỉ tới, lúc này mới phát hiện ở trong góc bàn có một cây bút màu đen.
Cô nhanh chóng tránh đường.
Tần Lãng lướt ngang qua cô, nhặt lấy cây bút bỏ vào túi áo trước ngực mình.
Lúc đi ra, Nguyễn Dao nhịn không được mà đưa mắt liếc nhìn, là bút máy hiệu Anh Hùng.
Ở thời đại này, một cây bút phải có giá năm hoặc sáu nguyên, thuộc loại hàng tiêu dùng cao cấp.
Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, có thể sử dụng bút máy hiệu Anh Hùng, chứng minh rằng chức vụ gia thế của anh hẳn là rất tốt, nhưng tiếc là người này không lên được.
Trong lòng Nguyễn Dao lần thứ một ngàn lẻ một cảm thấy đáng tiếc.
Đi ra ngoài được một đoạn xa rồi, Ôn Bảo Châu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cho dù là gối thêu hoa, cũng là một chiếc gối đẹp.
"Nguyễn Dao nhìn cô ấy một cái, cũng không khuyên bảo nữa.
Người đàn ông kia không đi cùng nơi với bọn họ, về sau cũng không gặp nhau nữa nên khỏi phải nghĩ nhiều.
Ai ngờ ngay sau đó chợt nghe Ôn Bảo Châu giận dữ nói: "Ai, đáng tiếc tôi không phải là gối thêu hoa, hai người xứng đôi nhất.
"Nam thanh nữ tú, đứng cùng một chỗ cùng nhau đẹp mắt hơn cả nồi bánh bao