Chỉ thấy vách tường của sân bị sập, cửa của sân thì không biết nằm đâu rồi, các góc tường thì đầy rêu xanh và mạng nhện.
Phòng thì có rất nhiều, tổng cộng tám phòng, nhưng có hai đến ba phong có vết cháy, một phòng thì mái hiện sụp, bên trong cỏ dại mọc rất nhiều.
Ưu điểm duy nhất chính là cách đó không xa có một cái giếng, về sau gánh nước thực sự rất tiện.
"Nơi này tan nát như vậy, sao có thể cho người ở được chứ?" Thẩm Văn Thiến là người đầu tiên oán giận nói.
Tuy rằng Lâm Ngọc tuy rằng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng ghét bỏ.
Đội trưởng Hồ ho khan một tiếng: "Nhà này là của phú nông trước khi bóc lột nông dân, xã viên chống đối địa chủ năm ấy rất kích động nên đốt luôn phòng.
”Nếu tường không đổ, làm sao tới lượt thanh niên tri thức bọn họ ở?Nguyễn Dao cười nói: "Thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn là tới tiếp thu giảng dạy của bần nông và trung nông, có cái mái hiên có thể che chắn mưa gió là được, nhưng mà có mấy căn phòng mái hiên bị sập, không biết trong thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, có thể nhờ xã viên hỗ trợ sửa chữa một chút không, tôi lo lắng sau này sẽ ảnh hưởng tới mọi người.
"So với hai người Thẩm Văn Hiến và Lâm Ngọc, đội trưởng Hồ cảm thấy Nguyễn Dao mộc mạc hiểu chuyện hơn nhiều, huống chi về sau phòng cũng có người ở, sớm hay muốn đều phải sửa chữa.
Vì thế ông rất hào phóng đáp ứng, còn nói: "Tôi sẽ nhờ xã viên lại đây quét dọn, ngoài ra sẽ dùng tấm ván gỗ làm cho các người cái giường và kệ bếp đơn giản.
"Nguyễn Dao vội vàng cảm ơn: "Vẫn là đội trưởng Hồ suy nghĩ chu đáo, thực sự cảm ơn đội trưởng Hồ.
"Đội trưởng Hồ xua tay, đi ra ngoài chọn mấy người con gái, bảo các cô đi vào hỗ trợ quét dọn, còn chọn một vài thợ thủ công, rồi vội vàng đóng giường gỗ và kệ bếp.
Nhiều người thì dễ làm việc, tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị xong trước khi trời tối.
Nhóm xã viên cực kỳ nhiệt tình, còn cho bọn họ củi đốt, còn đưa cả nồi sắt to ở nhà ăn trước kia cho bọn họ dùng.
Sau khi tiễn nhóm xã viên, mọi người bắt đầu đun nước rửa mặt.
Phái bên này làm thành một chiếc giường chung to, mọi người chen chúc ở trên một cái giường.
Nguyễn Dao lấy chăn bông của mình ra: "Tối nay tôi ngủ ở bên ngoài.
"Thẩm Văn Thiến lại bắt đầu gây hấn: "Dựa vào cái gì cô được chọn trước? Tối nay tôi cũng muốn ngủ bên ngoài.
"Nguyễn Dao nhún vai: "Được thôi, nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở cô, Taratu gần với thảo nguyên, không chừng buổi tối sẽ có thú dữ đi qua, cửa ở đây đã bị hỏng rồi, nếu như cô bị thú dữ tha đi thì cũng đừng khóc nhè nhé.
"Thẩm Văn Thiến: "! ”Đinh Văn