Trường trung học của thị trấn bây giờ không thể được gọi là một thị trấn, nên coi đó như là trường cao trung công xã của công xã Hồng Kỳ.
Là một trường cao trung duy nhất của mấy công xã xung quanh, diện tích eo hẹp, hầu hết phần lớn học sinh đều tự mình mang đồ ăn đi học, đến giờ cơm thì thay phiên nhau hâm nóng lại.Cuộc sống của nhà họ Vương thì tốt hơn một chút, Vương Diệu Tông đi học không cần mang theo thức ăn, mà ăn luôn ở nhà ăn.
Vậy mà Lý Xuân Quyên vẫn sợ con trai ở trường chịu thiệt thòi, cứ nửa tháng lại tới trường thăm một chuyến, mang cho con trai đồ ăn.Vương Linh Linh không nhịn được nói: "Bây giờ trong nhà cũng không có sẵn đồ ăn, con đi hỏi trước đã, nếu như Diệu Tông cần thì lần sau mang đến."Bây giờ cô ta rất muốn tạo thêm một vài cơ hội để Vương Anh và Từ Sương thân thiết với nhau.Lý Xuân Quyên đối với con gái thứ vừa mới khỏi bệnh cũng có chút thương xót, nghe con gái nói như vậy thì cũng không nhiều lời nữa.Đến khi Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên đều đi làm, thì lúc này Vương Linh Linh mới đi gõ cửa Vương Anh.Vương Anh mấy ngày nay đều ở đây điều dưỡng thân thể, buổi sáng đều là ngủ.Vương Linh Linh gõ cửa một cái, Vương Anh ngược lại là nhớ ra rồi.Bánh bao thịt!Cô loạng choạng đứng dậy thu dọn, Vương Linh Linh đứng ở cửa chờ cô, thậm chí còn không bước vào trong phòng một bước nào.Vương Anh ở gian phòng này là gian phòng tệ nhất trong bốn gian phòng, không nói đến nhỏ, ngay cả ánh sáng cũng không tốt.Đặc biệt là trong hai năm qua Lý Xuân Quyên cai quản thì coi căn phòng của Vương Anh thành nhà kho.Những tấm gỗ và gạch vỡ chất đống ở một góc nhà, người nhà quê muốn xây nhà thật không dễ dàng.
Lý Xuân Quyên tính, sau này con trai mình còn phải cưới vợ và