Vào ngày chọn heo con, suýt nữa đã nói rõ với Vương Vĩnh Thuận rằng đó là vì Vương Anh, ông ta cũng vỗ ngực hứa rằng sẽ chăm sóc tốt cho cháu gái của mình. Cách chăm sóc tốt mà ông ta nói đấy sao? Lúc này, cơn giận trong lòng Điền Hữu Phúc đã tích vào lồng ngực.
“Đi! Bảo Vương Vĩnh Thuận mau nhanh chân cút về đây cho tôi!” “Nói cho ông ta biết, nếu ông ta cố tình chạy chậm một chút, tôi lập tức gọi dân quân còng tay lại!” Điền Hữu Phúc không dám nhìn vết thương của Vương Anh, tay áo của cô đã bị Lý Xuân Quyên đánh đến rách, nhưng không ai trong số những người vây quanh cô quan tâm.
Chẳng qua là bởi vì Vương Anh quá gầy, da thịt bên trong ống tay áo rách có màu đen vàng như màu cành cây.
Ngoài một vết máu do vừabị đánh, còn có một số vết bầm tím trên đó.
Nhìn thoáng qua có thể biết không ngày một ngày hai. “Đi, nhét vào miệng Lý Xuân Quyên!” Vừa rồi đa số những người tới đều là đàn ông, nhưng hiện tại tin tức đã truyền ra, rất nhiều phụ nữ và người già cũng đi theo. Người già mềm lòng, phụ nữ lại càng dễ mềm lòng.
Thấy Vương Anh nhí nhảnh như vậy, sáng nay còn thật thà, ngoan ngoãn đi theo sau chị họ lên thị trấn.
Bây giờ đã bị đánh thành bộ dạng đáng thương như vậy, không cần ai nói ra cũng biết trong lòng đều chán ghét Lý Xuân Quyên. Ngay lập tức, một người phụ nữ lấy ra một mảnh vải bẩn từ bếp và nhét nó vào miệng của bà ta. “Cô bé coi bà là bác của mình mà không ngờ lòng dạ của bà độc ác như thế.” “Phi! Cái thứ gì thật bẩn!” Người có thù với Lý Xuân Quyên trong đại đội là Ngô Quế Hoa lập tức lôi Lý Xuân Quyên ra để mắng mỏ. “Bà mà cũng xứng làm mẹ sao? Bà đối xử với cháu gái ngươi như vậy không thấy hổ thẹn sao?Bà không sợ lúc xuống dưới đó không có cách nào giải thích với cha mẹ của người ta sao?” Điền