Mạc Như lại không quen bọn chúng, quay sang làm mặt quỷ hung tợn làm cho bọn chúng sợ tới mức khóc hu hu bỏ chạy, "Sỏa Ni Ngốc đánh người, Sỏa Ni Ngốc đánh người!” Mạc Như thấy có người lớn từ trong nhà đi ra bên ngoài nhìn xem, cô hừ một tiếng rồi tiếp tục giả vờ cái gì cũng không biết quay lại bước đi.
Mạc Như vừa đi vừa quan sát, đập vào mắt cô đều là nhà được đắp bằn bùn và rơm vàng giống như nhà họ Chu, thỉnh thoảng có một vài hộ dùng gạch đá xanh làm móng, còn lại đại đa số đều là gạch vuông xây lên đến đỉnh, nóc nhà cũng không được lợp toàn bộ bằng mái ngói, mà là dùng những thanh gỗ nâng nóc nhà, sau đó phủ bùn và rơm cao lương lên. Rơm cao lương thời gian lâu ngày biến thành màu đen, hư thối, rất dễ bị dột, đặc biệt là những lúc bên ngoài trời mưa to thì trong phòng bị mưa nhỏ, nhà nào cũng không thể tránh khỏi. Cô không khỏi nhớ tới một câu chuyện xưa mà trước đây Chu Dũ đã kể cho cô nghe, rằng nhà của Lưu Dung tuy cũng là mái rơm cao lương nhưng người ta đã ngâm qua dầu cây trẩu, cho nên sẽ không bị dột và mục nát.
Đúng rồi, cô còn phải nghĩ cách để cô cùng Chu Dũ ở cùng nhau trong một căn phòng thoải mái không bị mưa dột!
Dọc đường đi, cô chú ý xem nhà ai có cây ăn quả nào không.
Lúc này tường rào đều không cao, trong nhà có cây thì bên ngoài đều nhìn thấy rõ, cô suy nghĩ tốt nhất là nên có cây táo, trữ một ít táo trong không gian trữ đồ cũng rốt.
Cô đi tới phía sau thôn, tình cờ gặp phải Chu Minh Dũ đang đi gánh nước trong sông để tưới rau, cô lập tức nhảy nhót đuổi theo.
Chu Minh Dũ: “Mạc Như, em đến vườn rau chờ anh, bờ sông trơn.”
Mạc Như: "Em ở trên chờ anh là được rồi, hai chúng ta trò chuyện.”
Lúc này, trên đường có không ít người đi gánh nước tưới vườn rau nhà mình cùng đất phân phối, khi bọn họ nhìn thấy Chu Minh Dũ liền nhanh chóng tránh ra, không thèm chào hỏi.
Mạc Như cảm thấy hơi kỳ quái.
Cô lặng lẽ nói với Chu Minh Dũ, có phải nên nghĩ cách ở riêng nhưng không chia tài sản hay không, như vậy mới dễ dàng cất giấu lương thực một cách người không biết quỷ không hay, nếu không cả gia đình ở cùng nhau thì cô không có cách nào giấu diếm được mẹ chồng cùng với hai bà chị dâu.
Chu Minh Dũ nghe thấy đương nhiên cũng sẽ ủng hộ, "Để anh thử xem phản ứng của mẹ rồi nói lại cho em biết."
Mạc Như cười ngọt ngào, "Chồng em lợi hại nhất.”
Chu Minh Dũ rùng mình, chân cũng lảo đảo một cái, "Mấy sự thật này không nên nói bừa.”
Chu Minh Dũ xuống đáy sông múc nước, Mạc Như ở trên bờ tiếp tục nhìn một vòng, phát hiện ra bên kia có một căn
nhà cỏ nho nhỏ, phía trước là một mảnh đất trống, chất từng đống cỏ khô, thế nhưng lại không trồng lương thực cùng thức ăn, có lẽ là đất không thích hợp chăng?
Bên bờ sông có mấy cây liễu, còn có một ít sợi miên hòe, bồ tử, v.v
Mạc Như nhỏ giọng nói: “Chu Dũ, em quay về lấy lưỡi liềm, chúng ta chặt vài cành cây già này tồn trữ.”
Cái này cũng có thể làm củi nhóm lửa nha, cái gì cũng quý giá… Cô có cảm giác như hiện tại chính mình đang bước vào giai đoạn mỗi cành cây, mỗi ngọn cỏ đều là báu vật vô giá.
Sợi miên hòe có thể bện sọt, thường thường bị chặt hết vào cuối mùa hè đầu mùa thu, bồ tử thì có thể dùng nhóm lửa còn có thể bện giày rơm, bình phong, cho nên nhìn chung cũng không phải đồ thừa. Những thứ này có thể là cá lọt lưới, nếu như đã nhìn thấy thì đương nhiên phải thu vào, nếu không sẽ rất lãng phí a.
Chu Minh Dũ để cô ngồi xuống ăn sáng còn anh đi cắt.
Đúng vào lúc này, một cậu thiếu niên gầy gò thấp bé chạy về phía bọn họ, trực tiếp làm lơ Mạc Như, chạy thẳng đến trước mặt Chu Minh Dũ, thở hổn hển, “Đại ca… Trương Kim Nhạc lại ở đó ra oai, nói rằng nhà họ Trương bọn họ mới là lão đại, nhà họ Chu của anh là đồ bỏ đi.”
Chu Minh Dũ liếc nhìn cậu ta một cái, người đến là Triệu Hỉ Đông, là bạn thân tốt nhất của nguyên chủ.
Nguyên chủ có hai người bạn tốt, trước khi anh xuyên không đến thì bọn họ là bộ ba tam giác sắt, một người gọi là Chu Thành Liêm, một người còn lại chính là Triệu Hỉ Đông.
Triệu Hỉ Đông nhỏ hơn Chu Minh Dũ một tháng tuổi, nhưng vóc dáng thì lại thấp bé hơn một khoảng lớn, nhìn qua có vẻ như chỉ mười ba mười bốn tuổi. Bởi vì vừa gầy vừa còm riết, làn da còn trắng trẻo trông giống một đứa con gái, cho nên anh em gọi cậu ta là giá đỗ. Triệu Hỉ Đông vẫn còn một biệt danh do người khác đặt cho hắn, gọi là quả cân, nói hắn một thằng con trai mãi mà không lớn đều là lòng dạ thâm trầm.
Nhà của Triệu Hỉ Đông thuộc Đội ba, sáu anh chị em trong nhà, ba hắn mẹ hắn có tiếng tham lam, lừa lọc, lười biếng chỉ biết dùng mánh lới, nguyên cả một nhà lớn nhỏ túm lại cũng đều không tranh công kiếm điểm nhiều bằng một người đàn ông nhà họ Chu.
Truyện convert hay :
Hồn Đế Võ Thần