Người bán hàng dùng dây cỏ bắt đầu xuyên qua người con cá, Đỗ Xuân Phân xách về nhà.
Đi nửa đường nhìn thấy núi ở cách đó không xa, lại nhìn mặt trời, cách giữa trưa vẫn còn sớm, không có ý nghĩ khác thì không thể, trực tiếp lên núi."Em gái Xuân Phân, mua thức ăn à?"Thanh âm chói tai vang lên, Đỗ Xuân Phân dừng lại, nhìn về phía tây, mấy người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi dựa vào bức tường phía nam đang làm đế giày, trong đó một người chính là Trần Nguyệt Nga vợ Khổng Doanh Trưởng.Đỗ Xuân Phân "Ừ" một tiếng liền đi."Đi làm gì thế?" Trần Nguyệt Nga tựa như rất quen thuộc mà hỏi.Đỗ Xuân Phân nhíu mày, sau khi quay đầu cô đã khôi phục như thường, "Lên núi nhìn thử.""Cô đi một mình?" Trần Nguyệt Nga dò xét nhìn Đỗ Xuân Phân một chút.Mấy người khác hiếu kì, có một người phụ nữ nhịn không được hỏi: "Vị này là?""Nhìn tôi kìa, chỉ lo moic chuyện cùng em gái Xuân Phân.
Vị này chính là vợ của Thiệu Doanh Trưởng - Đỗ Xuân Phân, nhà ở nông thôn, giống như Thiệu Doanh Trưởng, đã ly hôn, một người nuôi hai đứa bé."Mấy người phụ nữ từ hiếu kì nháy mắt biến thành khinh thường hoài nghi cùng đồng tình.Loại ánh mắt này Đỗ Xuân Phân không phải lần đầu nhìn thấy.
Khi cô vừa ly hôn, trong tiệm cơm những người không biết chân tướng liền hoài nghi cô vi phạm vào bảy điều xấu của người vợ.
Đỗ Nhị Tráng nhìn không được, mắng to chồng trước của cô là Trần Thế Mỹ, hoài nghi lại biến thành đồng tình.Người ở tiệm cơm biết cô lợi hại, hoài nghi chồng trước không thể sống với cô là có thể thông cảm được.
Hôm qua cô mới đến đây, mấy người kia vừa mới biết họ tên cô là gì đã có cái đức hạnh này, Đỗ Xuân Phân khó chịu, xem ra có vài người quân tẩu cùng những người nhiều chuyện ở thôn Tiểu Hà không khác biệt lắm.Không thể tùy tiện trở mặt, Đỗ Xuân Phân nặn ra một tia cười: "Đúng, tôi có hai cô con gái, Thiệu Diệu Tông cũng hai bé gái.
Các chị dâu cứ bận rộn tiếp, tôi lên núi."Trần Nguyệt Nga kinh ngạc, chỉ nói thế rồi đi?"Trên núi trừ cỏ cũng chỉ có cây, có cái gì tốt mà nhìn." Trần Nguyệt Nga không thả cô đi.Đáy mắt Đỗ Xuân Phân hiện lên chán ghét, "Nhìn tình huống ở trên núi.
Ngày nào mấy đứa bé không nghe lời chạy đi chơi mất, cũng biết đi chỗ nào để tìm." Gật đầu về phía mấy người một cái, liền đi về hướng bắc."Aiz ——" Trần Nguyệt Nga thấy cô đi ba bước thành hai bước, không nhịn được nhíu mày, " Em gái Xuân Phân này, gấp cái gì.
Mọi người còn chưa nói chuyện xong, còn lạ gì ba cái vùng núi này."Một người trong đó tò mò hỏi: "Quê quán cô ấy ở vùng núi? Dáng người ăn mặc phong cách tây, không giống lắm.""Tân Hải không khác bên này lắm, phía nam là biển lớn, chỗ khác núi nhiều đất ít.
Lại nói, dáng dấp tốt