Editor: HannahTới cửa hỏi tộiĐỗ Xuân Phân liếc nhìn hắn một cái, chuyển chủ đề cũng thật quá gượng ép."Xương cá chép nhiều lại vừa nhỏ vừa mảnh, khó đảm bảo có xương còn dư."Đỗ Xuân phân cô ra tay nhất định sẽ không có, nhưng người nhà khác thì không nhất định.
Còn nít nhỏ không hiểu chuyện, ở nhà đã quen, khi ăn ở nhà người khác cũng sẽ cho rằng cá không có xương.Thiệu Diệu Tông: "Mấy người các con ăn chậm một chút.
Bình Bình, An An, không vội, sau này mẹ các con mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho các con."Hai đứa nhỏ đang vùi đầu lắc lư ăn cơm trong chén chậm dần động tác lạiĐỗ Xuân Phân nhắc nhở con: "Cải trắng muối chua, ăn bánh sẽ đỡ hơn một chút."Hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô hé miệng cười cười.Đỗ Xuân Phân đã hiểu, đây là đồng ý."Thật là nghe lời." Đỗ Xuân Phân chưa từng keo kiệt lời tán dương với các con.Thiệu Điềm Nhi không khỏi nói: "Mẹ, con cũng rất nghe lời.""Mẹ biết, con còn cho em gái ăn mứt táo." Đây là Thiệu Diệu Tông nói.
Anh có thể nhìn thấy thấy điều tốt của con, Đỗ Xuân Phân cũng vui vẻ, biết lượng cơm của anh lớn, khi xới cơm múc đồ ăn thì luôn đắp đầy ắp.Thiệu Diệu Tông nghe lời này, cũng không nhịn được mà nói: "Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ rất ngoan."Bình Bình cùng An An không khỏi nhìn về phía anh.Thiệu Diệu Tông tranh thủ thời gian bù một câu, "Các con đều rất tốt, là con ngoan của cha và mẹ."Hai bé hài lòng.Đỗ Xuân Phân nhớ đến một chuyện, "Phía nam xưởng thực phẩm phụ có phải là bệnh viện và trường học không?""Trông thấy rồi?"Đỗ Xuân Phân: "Trường học khóa cửa, khu người nhà cũng không có nhiều đứa trẻ lớn tuổi, trường học kia có phải là tiểu học không?""Học sinh cấp hai còn chưa chuyển tới.
Bên này không phải tổng bộ, nếu chuyển tới cũng không có nhiều học sinh.
Nếu không phải máy bay bọn trọc đầu tấp nập bay vào nội địa, tâm tư xấu không ngừng, chúng ta cũng không cần tới đây."Bên phía Tân Hải có hải quân, cô ở Tân Hải thường xuyên nghe thấy tiếng máy bay, tưởng lầm là máy bay của hải quân.
Khi tận mắt thấy máy bay rơi xuống núi, Đỗ Xuân Phân mới biết được kia là máy bay địch."Chúng ta có không quân, bọn hắm còn dám tới?"Thiệu Diệu Tông nhớ tới chuyện cũ, cười lạnh: "Đâu chỉ dám.
Mấy năm trước dám đi ngang qua toàn bộ quốc thổ bay đến Tây Bắc.""Vậy,em nhìn ở trên báo chí, bên kia thật sự có căn cứ thí nghiệm của chúng ta?"Thiệu Diệu Tông gật đầu: "Bọn họ tới chính vì tra cái đó.
Nguyên bản muốn oanh tạc nơi đó, sau đó người Liên Xô rút đi, xem thường chúng ta, tưởng rằng chúng ta làm không được gì mới thả cho chúng ta một ngựa*."*: buông tha"Kết quả đã làm được."Thiệu Diệu Tông cười, cười rất tự hào