Editor: HannahNhà ăn Trường họcThiệu Diệu Tông thấy cô còn nhớ, không khỏi lộ ra ý cười: "Anh cho là em đã quên.""Sao có khả năng.
Nhà Trần Thế Mỹ không có tiền, quần áo giày Điềm Nhi và Tiểu Mỹ từ nhỏ đến lớn đều là em đặt mua."Đỗ Xuân Phân rất thông minh, Thiệu Diệu Tông lại có một việc vẫn nghĩ không thông, "Trước khi em và hắn ta kết hôn, không có đi tới nhà hắn ta nhìn thử?""Khi đó nhà ai cũng nghèo.
Người trong thành phố cũng không dám ăn no đầy bụng.
Anh Lý cùng chị dâu Trương một ngày hai bữa cơm.
Lúc ấy em nghĩ là, nhà hắn ta tuy nghèo, nhưng hắn ta có công việc, em có công việc, vất vả mấy năm, sau khi em trai em gái anh ta lớn lên thì sẽ tốt hơn." Đỗ Xuân Phân cười lạnh, "Xác thực tốt hơn, cùng con gái lãnh đạo rất tốt."Thiệu Diệu Tông hỏi: "Thành phố Tân Hải?""Đúng vậy." Đỗ Xuân Phân khinh bỉ, "Con gái thị trưởng, em chỉ muốn cười khinh thường hắn ta.
Kiến thức hạn hẹp.
Năm mươi tuổi vẫn chỉ là khu trưởng, tìm con gái ông ta lại giúp được cái gì."Thiệu Diệu Tông cười."Anh không tin?"Thiệu Diệu Tông không nghĩ tới cô thế mà có thể nhìn thấy điểm ấy."Anh tin.
Tình huống thành phố Tân Hải anh biết một chút, Phó thị trưởng tuổi mụ mới năm mươi.""Đúng không." Đỗ Xuân Phân phát hiện trong nồi còn có một chút canh cá, "Anh uống hết chén này.
Ăn no không?"Thiệu Diệu Tông còn phải ăn thêm một cái bánh bột ngô.
Chỉ là không cần huấn luyện, buổi chiều cũng không có việc gì nặng, ăn ít một chút cũng không sao."Không sai biệt lắm."Đỗ Xuân Phân nghe lời này thì đã hiểu, "Chưa ăn no liền nói chưa ăn no.
Lần sau em mua hai con cá.
Cá chép rất rẻ."thần sắc Thiệu Diệu Tông có một chút xấu hổ, cúi đầu xuống ăn canh, không để cô phát hiện, "Bên này cá cũng rẻ.""Cách gần sông?"Thiệu Diệu Tông thuận mồm nói: "Cách cửa sông cũng gần, hơn một trăm dặm.
Không muốn đi xa như vậy, thì đi về phía thượng nguồn hai mươi dặm, mặt sông rất rộng, có rất nhiều chi nhánh sông nhỏ, người ở thưa thớt, cũng có rất nhiều cá.""Bộ đội các anh bắt cá?"Thiệu Diệu Tông vô ý thức muốn nói, đúng vậy.
Đối mắt với ánh mắt cô giống như cười mà không phải cười, "Cá cũng là của quốc gia.""Chúng ta cũng có một nửa sông Bất Thị, nước láng giềng cũng một nửa?" Đỗ Xuân chỉ chỉ về hướng nam.Thiệu Diệu Tông không cách nào trả lời, một khi anh nói thật, buổi chiều cô sẽ có thể mang theo lưới đánh cá đi đánh cá."Sông phía tây và sông phía nam thông nhau? Nếu em không đánh cá, bơi vào trong nước, sớm muộn sẽ thuộc về phía bên kia."Thiệu Diệu Tông không phản bác được, hai ba lần uống canh xong, bát đũa bỏ vào trong nồi bưng đi, "Anh đi cọ nồi rửa chén."Đỗ Xuân Phân ngây ra một lúc, khi kịp phản ứng thì cười phun.Mặt Thiệu Diệu Tông nóng lên, "Em lau bàn quét rác!""Anh quên mua cây chổi."Thiệu Diệu Tông nghĩ tới còn thiếu cái xẻng.
Kim chỉ bên này có bán, xẻng, chổi và bô đều phải đi huyện thành An Đông để mua."Ngày mai sẽ mua." Thiệu Diệu Tông trả về một câu, đổi