Vào cửa hàng bách hoá, Lâm Thanh Hoà đi tới một góc khuất cất hai vỏ chăn vào không gian riêng, rồi mới đi dạo các quầy hàng.
Ở đây quần áo gì cũng có, người lớn trẻ em đủ cả.
Một cây vải ở chợ đen có giá ba đồng, không yêu cầu phiếu vải. Thế mà ở đây, muốn mua một bộ quần áo người lớn phải trả tới năm đồng, quần áo trẻ em cũng mất ba đồng, còn cần phiếu vải nữa chứ.
Ra chợ đen mua một cây vải về tự may được hẳn năm sáu bộ, cần gì tới mấy nơi như cửa hàng bách hoá này cho lãng phí.
Tuy nhiên mục đích Lâm Thanh Hoà vào đây là để hỏi thăm một chút về vấn đề bếp lò than đá.
“Bếp lò hả? Lúc này không dễ kiếm đâu nha.” Một nhân viên bán hàng tuổi tác ước chừng ngang bằng với Lâm Thanh Hoà, khẩu khí rất lớn, ngoại hình ưa nhìn, khí chất không tầm thường, được cái đang vắng khách nên sẵn sàng tiếp chuyện Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà thuận miệng đáp: “ Tôi biết chứ, nhưng nếu ai có, ở đây tôi có thứ tốt để trao đổi.”
Nhân viên bán hàng nhìn Lâm Thanh Hoà, rồi hỏi: “ Cô lấy gì ra trao đổi?”
Những nhân viên công tác trong các đơn vị nhà nước đều rất cao ngạo, khinh thường người nhà quê. Nếu không phải cách ăn mặc và khí chất của Lâm Thanh Hoà hơn người thì cô nhân viên này chắc chắn không nguyện ý đối đáp với Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà thẳng thừng trả lời: “ Muốn gì cũng có.”
“Này cô, cô cũng quá ngông cuồng đấy.” Nhân viên bán hàng nghiêm túc đánh giá Lâm Thanh Hoà thêm lần nữa.
Lâm Thanh Hoà nhìn cô ta, thấp giọng nói nhỏ: “ Em gái có cách gì không, nói đi, chị sẽ gửi em chút phí cảm ơn. Cũng không gạt em làm gì, nhà chị cái gì cũng có chỉ thiếu một cái bếp lò. Em cũng biết rồi đấy mùa đông sắp tới rồi, chị cần có cái bếp lò đun nước nóng cho tiện, chứ nấu cơm hàng ngày thì cần nó làm gì.”
Nhân viên bán hàng cũng cố gắng đè thấp âm lượng, nhỏ giọng thì thầm: “ Tôi có quen một người có bếp lò nhưng anh ấy thiếu một cái nồi. Nếu chị có nồi, tôi có thể đứng ra trung gian để hai người trao đổi. Hơn nữa còn có thêm than đá cho chị.”
“ Em gái em nói thật chứ?”
Lâm Thanh Hoà vốn dĩ cho rằng cô gái này làm việc trong cửa hàng bách hoá, ắt hẳn mối quan hệ rộng rãi, cho nên lân la làm quen, hứa hẹn chút lợi ích, mục đích để cô ấy hỏi thăm giúp mình, ai dè mèo mù vớ cá rán, một phát gặp đúng người luôn!
Cô bán hàng nhìn Lâm Thanh Hoà, cẩn thận hỏi: “ Tiền đề là chị phải có nồi đã, chị có không?”
Lâm Thanh Hoà vẫn thấp giọng: “ Chị lừa em làm gì? Lúc nào có thể tiến hành trao đổi?”
“Để tôi gọi ai đó trông giúp cửa hàng, rồi đi tìm người cho chị ngay bây giờ đây. Không quá hai giờ đồng hồ, nhưng chị phải cho tôi xem nồi trước.” Nhân viên bán hàng này rõ ràng là một cô gái lanh lợi.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Cũng được thôi, ở đây đợi chị.”
Sau đó Lâm Thanh Hoà đi ra khỏi cửa hàng bách hoá, dẫn Chu Đông quay lại cung tiêu xã, dặn nó đứng ở cửa cung tiêu xã chờ cô, cô phải đi xử lý chút việc.
Lâm Thanh Hoà tìm một chỗ vắng vẻ, đảm bảo xung quanh không có ai, cô mới lấy từ trong không gian riêng ra một cái nồi sắt hai quai kiểu cũ, cẩn thận bọc kín trong một cái túi da rắn.
Quay về cửa hàng bách hoá, cô nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy thứ bên trong túi thì hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Nồi sắt tốt như thế này, chị xác định muốn đổi?”
“Đổi ! Nhưng phải đổi với một cái bếp lò tốt nha, cái nồi này của chị còn mới tinh đó.” Lâm Thanh Hoà tiến lại gần thấp giọng: “Nồi này mua bên Thượng Hải, giá 225 đồng chưa tính phiếu công nghiệp.”
Tất nhiên cô nhân viên không tin, cái nồi sắt này quý thì quý thật nhưng làm gì tới 225 đồng tiền, một tháng tiền lương của cô ta chỉ có mười lăm đồng kia kìa. 225 đồng, quá khoa trương !
Nhưng không thể phủ nhận cái nồi này quá tốt, vùng này không kiếm