Chị Mai: “Hai cái móng heo không khó, lúc nào em cần báo trước cho chị một ngày là được.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “Cám ơn chị nhiều.”
Hai người tâm sự một hồi, Lâm Thanh Hoà lại nói tới chuyện dầu hoả, chị Mai bảo cô ngày mai quay lại đây lấy. Mắt thấy quầy hàng của chị Mai có khách, Lâm Thanh Hoà liền nói lời từ biệt.
Lâm Thanh Hoà không vội quay về nhà ngay, cô lấy khăn đắp kín miệng rổ, đi dạo loanh quanh, mua ít ớt, gừng, tỏi, mấy thứ linh tinh. Xong xuôi mới dẹp đường hổi phủ.
Về gần tới đầu Chu Gia thôn, Lâm Thanh Hoà mới lấy từ trong không gian riêng ra ba cân trứng gà bỏ vào rổ, thịt heo thì khỏi, để ngày mai. À, lấy thêm hai cái bánh bao nữa, ba thằng nhóc mấy ngày nay không được ăn thịt rồi, phải cho chúng ăn đủ chất mới được.
Kỳ thật thì đây là tiêu chuẩn của Lâm Thanh Hoà, đối với những gia đình khác mà nói thì đám trẻ Đại Oa sướng như tiên rồi. Mỗi ngày đều được ăn trứng gà, thỉnh thoảng lại có kẹo sữa thỏ trắng, rồi táo, lê, lại còn táo đỏ nữa.
Ăn uống như vậy mà còn kêu uỷ khuất thì còn muốn thế nào nữa, lên trời luôn đi !
Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà không ý thức được điều này.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà bàn bạc với bà Chu về việc móng heo, ý tứ là khi nào cần thì phải nói trước với cô một hai ngày để cô sắp xếp.
Bà Chu thấy con dâu tư quả thật có cách, trong lòng cảm khái rất nhiều. Người ta nói không sai, muốn được lợi phải cúi đầu.
Thấy bà Chu nhìn nhìn vào cái rổ, Lâm Thanh Hoà không ngại, trực tiếp cầm hai cái bánh bao trắng ra.
“Oa ! Bánh bao !” Đại Oa và Nhị Oa reo lên, bốn mắt sáng rực.
Gần đây Tam Oa lanh lợi hơn rất nhiều, thấy hai anh reo lên nó cũng không kém cạnh, vội lẫm chẫm bước tới trong miệng liên tục kêu “ăn, ăn..”
Một thời gian không ăn lại bánh bao nhưng trong đầu nó vẫn có ấn tượng đây là đồ ngon.
Lâm Thanh Hoà đưa hai cái bánh bao cho Đại Oa, nói: “Đại Oa, con lấy dao cắt bánh ra làm đôi. Nhớ rõ, con là anh cả, phải công bằng công chính đấy.”
Đại Oa đáp: “Con luôn luôn công bằng công chính mà!”
Nhị Oa nào có yên tâm, nó đi theo sát đít ông anh vào phòng bếp.
Cắt cái bánh bao thôi mà, sang năm đã lên sáu tuổi, lớn rồi, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Lâm Thanh Hoà yên tâm giao việc cho nó.
Đại Oa cắt xong đưa Nhị Oa nửa cái, lại sợ Tam Oa cầm ăn rơi vãi lung tung ra quần áo khó giặt sạch, nó liền để vào trong chén đưa cho mẹ đút Tam Oa ăn.
Lâm Thanh Hoà nhận lấy cái chén với thìa đút cho Tam Oa, cô nói: “Một nửa cái con đưa bà nội đi.”
Bà Chu định nói không cần, Lâm Thanh Hoà đã ôm Tam Oa đi vào nhà chính ăn, đứng ngoài nãy giờ lạnh quá.
Chu Đại Oa đưa cho bà nội: “Nội nếm thử đi, bánh bao làm bằng bột mì tinh, có nhân thịt, ngon cực kỳ!”
“Thơm lắm ạ!” Chu Nhị Oa cũng gật đầu xác nhận.
Bà Chu đón lấy nửa cái bánh, xem nào, vỏ bánh làm bằng bột mì tinh, nhân bánh có trứng gà, thịt heo, không thơm ngon mới là lạ.
Thấy con dâu không ngại việc bà ăn bánh, bà Chu liền đưa bánh lên miệng cắn một miếng…trời…ngon thật sự, bà ăn muốn nuốt cả lưỡi ấy chứ!
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Mẹ, trưa nay có muốn ở lại đây ăn cơm không?”
Bà Chu đáp: “Không cần, con về rồi thì mẹ phải quay về Chu gia.”
Lâm Thanh Hoà: “Đại Oa, Nhị Oa hai đứa đưa bà nội về.”
Đại Oa, Nhị Oa liền đáp: “Bà nội, đi, chúng cháu đưa bà về.”
Bà Chu không ngại để hai đứa cháu đưa về, thứ nhất đoạn đường không xa, thứ hai là hai anh em đều mặc quần áo đủ ấm áp.
Hơn nữa bà đều nhìn thấy được, trong