Lâm Thanh Hoà quay lại nhìn anh, bắt gặp sự bất an trong đôi mắt ấy, chuyện này…thì ra anh không phải loại người không sợ trời không sợ đất như vẻ bề ngoài.
Trong lòng anh vẫn có lo lắng sợ hãi, chẳng qua không giỏi biểu đạt nên lúc nào nhìn cũng lạnh lùng vô cảm.
Chu Thanh Bách cũng đang nhìn cô, anh thấy hết vẻ kinh ngạc, hoài nghi, mất mát, duy chỉ có sự thất vọng và tuyệt vọng thì hoàn toàn không có. Lạ thật, sao lại vậy ?!
Càng khiến anh sửng sốt hơn cả là câu nói tiếp theo của Lâm Thanh Hoà: “Xuất ngũ cũng tốt, dù sao trong nhà cũng phải có một người đàn ông, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy mẹ con đêm ngủ rất bất an.”
Lâm Thanh Hoà buông thõng vai, thái độ suy sụp đồng thời cam chịu sự an bài của vận mệnh.
Câu cuối cùng thành công di dời sự chú ý của Chu Thanh Bách. Anh nhớ đêm qua khi anh gõ cửa, cô ở trong nói vọng ra những lời phòng vệ rất gay gắt.
Chu Thanh Bách trầm giọng hỏi: “Ban đêm có người dám tới đây gây rối?”
Lâm Thanh Hoà trưng ra bộ mặt sống không còn gì luyến tiếc, chán nản nói: “Không có, lần đó tôi phát hiện có người lẻn vào sân, cũng may lúc ấy tôi chưa ngủ nên kêu ầm lên đánh động hàng xóm xung quanh. Kẻ cắp thấy vậy liền bỏ chạy, may mắn không tổn thất gì.”
Sắc mặt Chu Thanh Bách âm trầm: “Là lỗi của tôi.”
Nếu thực sự xảy ra chuyện gì không may…..hậu quả, anh không dám tưởng tượng.
Lâm Thanh Hoà mặt không đổi sắc liếc anh một cái rồi nói: “Bắt đầu từ đêm nay, anh ngủ phòng bên kia.”
Quá thông minh, cô phục mình quá đi, đánh bậy đánh bạ mà hoá giải được nguy cơ, tìm được một cái cớ vô cùng hoàn hảo để ngủ riêng. Tuyệt với !
Chu Thanh Bách vẫn cảm thấy quá kì quái, xuất ngũ chuyện lớn như vậy, thái độ của cô ấy chỉ thế thôi à? Không làm loạn, không mắng chửi, cũng không bắt anh quay về quân ngũ?
“Nhìn cái gì mà nhìn?!” Lâm Thanh Hoà trừng mắt nổi giận.
Chu Thanh Bách: rồi, tới rồi….
Lâm Thanh Hoà: “Tôi nói trước, kể cả anh có xuất ngũ cũng đừng nghĩ tới việc bắt tôi xuất công. Gả cho anh chính là vì tôi không muốn xuống đất làm việc!”
“Tôi xuất công.” Chu Thanh Bách gật đầu nói, anh cũng không nghĩ tới việc bắt cô đi làm, công việc đồng áng nặng nhọc, mình anh làm là được rồi.
Lâm Thanh Hoà lại nói: “Còn có việc lớn việc nhỏ trong cái nhà này, anh cũng phải làm hết !”
“Được.” Chu Thanh Bách đồng ý ngay.
Lâm Thanh Hoà: “Tiền trợ cấp xuất ngũ, tôi giữ!”
Chu Thanh Bách kéo ra cái balo to tướng đêm qua anh mang về, mở balo lấy ra một cái bọc đựng hai bộ quần áo, một cái phích nước.
Nhìn thấy cái phích nước, hai mắt Lâm Thanh Hoà loé sáng, trong nhà mới chỉ có một cái chẳng đủ dùng, giờ có thêm cái nữa tha hồ giữ nước nóng.
Chu Thanh Bách tiếp tục lấy ra một cái túi xách, giày, vớ, mấy thứ linh tinh…
Chu Thanh Bách đưa cho Lâm Thanh Hoà cái túi dày cộm nói: “Tất cả đều ở đây.”
Haha hơi xấu hổ đấy, nhưng cô vẫn nhận, cầm vào tay rồi cô mới sợ ngây người: “Nhiều vậy hả? Bao nhiêu? Chỗ này bao nhiêu tiền?”
“3000” Chu Thanh Bách nhìn cô một cái.
Lâm Thanh Hoà khiếp sợ: “Sao nhiều vậy?”
Trong tay cô có khoảng hai trăm đồng, ở thời này đây đã là một khoản khổng lồ rồi, ai ngờ lần này Chu Thanh Bách mang về những ba ngàn đồng, má ơi giàu to rồi!
“Tôi lập công, cấp trên khen thưởng.” Sau bao năm cống hiến, đây coi như là sự bồi thường và an ủi cho anh.
“Còn được phát nhiều phiếu như vậy nữa à?”
Lâm Thanh Hoà đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Phiếu công nghiệp, phiếu gạo, phiếu vải…tất cả đều có, có thể sử dụng được ở khắp nơi trên cả nước, quan trọng nhất là không có thời hạn!
Chu Thanh Bách thấy Lâm Thanh Hoà dồn hết sự tập trung vào chỗ tiền và phiếu, anh thầm hỏi trong lòng liệu như này đã được xem như là thoát nạn chưa nhỉ?
Lâm Thanh