Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng Tô Diệp chỉ nhìn cho đã mắt, thưởng thức xong cô lịch sự chuyển tầm mắt.Cuối cùng đến cửa nhà, Tô Diệp móc chìa khóa trong ngực ra mở cửa, nói với anh lính một cách khách sáo: “Đồng chí, anh đặt đại là được.”Anh lính dường như là lần đầu tiên đến đây, anh tò mò tuần tra nhà Tô Diệp: chăn trên giường chưa gấp, sách đọc được một nửa đang úp sấp trên bàn, trong hộp cơm của bàn ăn còn có hai chiếc bánh bao không nhân nguội ngắt.Tô Diệp thầm nghĩ: Người này cũng quá không chú ý, sao có thể tùy tiện nhìn phòng của phụ nữ đã kết hôn?Cô ngẫm nghĩ rồi lấy một gói đồ trong túi áo ra nhét vào tay người ta, tỏ ý cảm ơn.
Giấy dầu đựng khẩu phần ăn của Tô Diệp, vài lát thịt kho tàu hong gió khô, khi Tô Diệp đói sẽ ăn một miếng bổ sung thể lực.Anh lính cau mày, trên mặt lộ ra vẻ kì quái.Tô Diệp chỉ vào gói thịt, cảm kích nói: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”Tô Diệp không hỏi tên của anh lính, nói xong cô đóng cửa nhà.Tô Diệp ăn một bữa ngon với bột bắp và khoai lang khô, ăn kèm với thịt kho tàu còn lại.Ngày thi tuyển, cô dưỡng đủ tinh thần, đến thi ở một trường học trong thành phố.
Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất còn lại của Tô Diệp, nắm không chắc, sau này cô phải ngoan ngoãn đi quét đường.Vì công việc hiện tại đều là bao công việc, tiến cử đồ, học vấn của Tô Diệp không cao, cũng không có tiến cử tốt.Tô Diệp lấy thư giới thiệu của mình giao cho giáo viên phụ trách kỳ thi, giáo viên cho cô vào phòng thi.Tô Diệp bước vào phòng thi liền kinh ngạc, người cạnh tranh với cô thật sự nhiều, đếm thử tổng cộng có bảy người.
Nhân lúc trước khi thi Tô Diệp hàn huyên vài câu với các đối thủ.Cô rất ngạc nhiên khi biết rằng có năm người trong đó vậy mà lại là sinh viên trung cấp chuyên nghiệp, phải nói rằng Tô