Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhoảnh khắc Tô Diệp nghe thấy bột mì, bước chân của Tô Diệp lập tức dừng lại, từ khi tỉnh dậy đến giờ, miệng chưa dính được ngũ cốc tinh chế, hương vị bột mì tuyệt vời in dấu rõ rệt trong đầu cô chưa từng phai nhạt.
Trong buổi đêm mỗi ngày Tô Diệp nhớ đến màn thầu bột mì hấp, mì, nhớ đến nỗi chảy nước miếng.
Cô kéo tay Hà Mai Mai: "Vậy thật ngại quá, hay là thôi đi, cảm ơn lòng tốt của cô.
”Tuy miệng Tô Diệp nói lời từ chối, nhưng đôi chân lại không dừng bước về phía Hà Mai Mai.
“Khách sáo với tôi gì chứ, đi hay không?” Hà Mai Mai nói.
Một lúc sau, Tô Diệp đến nhà Hà Mai Mai.
Cách bài trí trong nhà của Hà Mai Mai giống hệt với nhà của Tô Diệp ở, một căn phòng đơn dài, cả nhà ba thế hệ đều chen chúc trong căn phòng này.
Hà Mai Mai đào đào trên giường, bế một đứa trẻ từ trên giường lên, động tác cô ấy thành thục cho đứa bé bú một lúc, nhận nước nóng mẹ chồng cô rót từ ấm ra, pha một ly sữa bột.
Tô Diệp liếc nhìn sữa bột, hạt sữa thực ra là màu xanh, cô kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra.
[Đây là gì! sữa bột trà xanh?][Em bé không thể uống trà bậy bạ! Cảnh báo!]Bình luận điên cuồng lướt qua, vút đến khóe mắt Tô Diệp, cô ho nhẹ một tiếng, kết hợp với dòng nội dung bị chặn mà cô nhìn thấy ở điểm thi trường học, đại khái suy đoán ra khán giả của cô nhóm người đàn ông đến từ một thời đại cách xa thế kỷ 21.
Tô Diệp ho nhẹ một tiếng, nhịn không được phổ cập kiến thức: [Nó gọi là sữa bột tảo lục, là sản phẩm độc đáo của thời đại này.
]Cô chậm rãi kể cho mọi người nghe về nguồn gốc của tảo lục.
Trong thời kỳ đói kém ba năm, xuất hiện rất nhiều thực phẩm thay thế lương thực, lúc đầu là “thời đại rau dưa”, về sau khi cùng đường bí lối biến thành ăn rau dại vỏ cây.
Tảo lục là một loại thực phẩm thay thế phổ biến trong thời kỳ