Nhóm dịch: Thất Liên HoaChỉ thấy cô gái trẻ tuổi điềm tĩnh, nghiêm túc tính toán hết đề này đến đề khác, nền tảng vững chắc.Thầy Hà và Chu Nghị nhìn nhau, trao đổi ánh mắt như đang nói: Nhìn đi, người ta thực sự có thể làm được.Viết xong, Tô Diệp đưa bài thi cho Chu Nghị, hỏi: “Khi nào thì có kết quả?”Chu Nghị tùy ý nhìn bài thi nghiệm thu kết quả, ông ấy nói: “Ngay bây giờ.”Ông ấy nghiêng đầu phân phó cho thầy Hà: “Lão Hà, anh đưa đồng chí Tô đi làm thủ tục đi.”Sau khi làm xong thủ tục nhậm chức, thầy Hà đưa cho Tô Diệp một bộ sách giáo khoa mới: "Cô Tô có thể đến trường dạy bắt đầu từ mai, cô phụ trách dạy lớp khoa học cho ba lớp cấp hai.”Tô Diệp gật đầu, nhét sách giáo khoa vào ba lô nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhà trường đã cho cơ hội, tôi sẽ cố gắng làm việc!”Thầy Hà mỉm cười, trong lòng thầm nói: Hy vọng là vậy.
Hy vọng giáo viên mới tuyển dụng lần này sẽ không làm mọi người thất vọng....Sau khi Tô Diệp rời trường, đến thư viện thành phố làm thẻ.
Có không ít người trong thư viện vào Chủ nhật, hầu hết họ đều mặc đồ lao động màu xanh, xám, đen, nhìn thoáng qua giống như một biển công nhân.Các hoạt động giải trí vào những năm 60 rất khan hiếm, đọc sách cũng coi như một hình thức giải trí.
Tô Diệp phải mượn chút lương thực tinh thần cho mình tiêu khiển.Sau khi mượn được sách, Tô Diệp đi dạo quanh trạm phế liệu, định tìm một số “đạo cụ” để mua lòng người.Năng suất lao động vào những năm 60 rất thấp, cả nước dồn lực “chủ trương tiết kiệm”, nhu yếu phẩm hàng ngày dùng đi dùng lại, lúc này vai trò của trạm phế liệu vô cùng nổi bật, nó chủ yếu thu hồi các phế phẩm do người dân vứt bỏ hàng ngày, như thủy tinh, đồng vụn sắt vụn, vỏ thiếc kem đánh răng, báo cũ…Thứ mà Tô Diệp muốn đào là “đồng vụn sắt vụn”, cô lục lọi đống phế