Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrái một câu cho mượn cần câu, phải một câu xin lỗi, hơn nữa thà chết đói chứ không ăn, tỏ ý ghét bỏ cũng không cần nặng vậy, các người vợ quân nhân nghèo khác thẹn đỏ mặt, la ó chuẩn bị tìm một chỗ khác đào rau dại.Tô Diệp đòi rễ diếp cá bị từ chối về, vỗ cần câu hỏng của mình.Đều là đến cải thiện cuộc sống, ai cao quý hơn ai chứ! Tô Diệp nhìn thấy họ đang câu cá, biết rằng họ cũng đang thiếu khẩu phần nên đến tìm bữa ngon.Tô Diệp đột nhiên nhớ ra rằng cô ấy vẫn còn chút cá tồn trong phòng phát sóng trực tiếp chưa trao đổi, cô thử liên lạc với phòng phát sóng trực tiếp.
Sau khi có câu trả lời, cô mỉm cười xách theo cần câu chọn một chỗ trống ngồi xổm xuống.Tô Diệp vỗ cần câu của mình nói: “Khỏi cảm ơn, cần câu của tôi rất tốt, câu cá không lệch chút nào.”Tô Diệp liếc nhìn cá trong thùng của bọn Lý Hồng Lệ, chỉ có hai con nhỏ, dài khoảng hai tấc, có vẻ như thu hoạch khá tốt.
Nhưng so với cô...!dù sao trình độ còn kém chút.Tô Diệp nhàn nhã ném dây câu hỏng xuống, một lúc sau cần câu rung lên, Hà Mai Mai ngạc nhiên nhắc Tô Diệp nhấc cần câu lên: “Nhanh nhanh nhanh, có cá!”Nhanh như vậy đã câu được cá, vận may của Tô Diệp không khỏi khiến người ta phải ngoái nhìn.
Bọn Lý Hồng Lệ ngồi xổm gần cả buổi sáng, ba người chỉ câu được hai con cá.Tô Diệp bắt một con cá cỡ vừa, sau đó nhàn nhã ném dây câu xuống.Một phút sau một người vợ quân nhân khác vui mừng hét lên: “Lại đến rồi! Tô Diệp, mau nhấc cần câu lên xem đi!”Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Diệp lại câu được một con cá, con cá này nặng 250g, trông mập mạp.“A a, Tô Diệp, cô xem có phải có cá nữa không?”...“Lại, lại có nữa!”Nhóm vợ quân nhân la hét khản cổ, cổ họng khàn đục.
Mang Tô Diệp đến câu cá, thật sự không sai! Cô dường như được sinh ra để câu cá, cá thích chạy dưới cần câu