Thời gian mùa đông ở nơi này còn dài, rau trong không gian của cô ít, chỉ có ít rau khô.
Từ Ninh lấy một ít mộc nhĩ trong không gian ra ngâm trước, định giữa trưa làm sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà mộc nhĩ, đổ nước vào trong nồi, lại cầm một ít đậu xanh trong không gian ra, đun nhỏ lửa nấu chè đậu xanh.
Cô đến sân sau nhổ cây non đậu que, đợi nhổ hết cây non xong, nồi chè đậu xanh cũng nấu xong.
Cô cho vào trong chậu đặt ở lu nước mát, đợi Từ An về thì có thể ăn chè đậu xanh mát lạnh.
Từ Ninh cho rằng làm cơm hơi sớm, nên tiếp tục đi đào đất.
Từ Ninh mới gói sủi cảo xong, Từ An đã trở về.
Nhìn thấy sủi cảo trên bàn đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, cầm chậu đi rửa mặt.
Đợi cậu bé ngồi xuống Từ Ninh múc một bát chè đậu xanh cho cậu bé ăn, đợi cậu bé ăn xong thì sủi cảo cũng ra khỏi nồi, múc một bát to cho cậu bé.
Từ An chưa ăn một cái sủi cảo nào đã khóc to, Từ Ninh vội vàng đi qua hỏi: “Tiểu An làm sao vậy? Có phải nóng miệng hay không?”Từ An khóc nói: “Chị, em nhớ cha mẹ anh cả Tiểu Mạc.
”Nước mắt của Từ Ninh cũng chảy ra, ôm cậu bé dỗ dành: “Không sao, cha mẹ sẽ không sao đâu.
”Từ Ninh đợi cậu bé khóc đủ thì đi lấy nước cho cậu bé lau mặt, kéo cậu bé ngồi xuống ăn cơm.
Gương mặt Từ An đỏ bừng, ngượng ngùng, ôm bát vùi đầu ăn, há to miệng ăn từng miếng.
Đợi hai người ăn xong, thì nhanh chóng thu dọn phòng bếp.
Thanh niên trí thức sắp tan làm, Từ An là cắt cỏ cho heo, cắt đủ lượng thì có thể trở về, cho nên mỗi ngày cậu bé đều có thể về sớm.
Đợi bên hai chị em thu dọn xong, bên kia thanh niên trí thức cũng trở về.
Từ Ninh dẫn cậu bé đến đất phần trăm phía sau xem, Từ An cầm cuốc chuẩn bị đào, Từ Ninh kéo cậu bé nói:“Hiện giờ đang nóng, buổi chiều chị lại đào.
”Lại nói cho cậu bé chỗ nào xây nhà, chỗ nào xây nhà vệ sinh, Từ An nghe vui sướng nhảy nhót trên miếng đất kia.
Từ Ninh sợ cậu bé bị cảm nắng, lập tức kéo cậu bé về nghỉ ngơi.
Buổi chiều khi Từ An đi cắt cỏ cho heo, Từ Ninh đưa chè đậu xanh ấm nước cho cậu bé, bảo cậu bé uống nhiều nước chút, lại gói hai cái bánh trứng gà cho cậu bé.
Từ An