Từ Ninh nhìn một chồng trong tay anh ta, chỉ có hai cái tem đỏ rực núi sông đất nước ở phía trên, còn lại đều là tem bình thường, nói:“Đồng chí, tôi muốn mấy cái tem màu đỏ kia, tôi cảm thấy nó rất đẹp.
”Sau khi nói xong còn cười ngượng ngùng.
Nhân viên công tác không nói gì, nghĩ con gái đều thích mấy thứ tươi sáng, nên đưa hết cho cô.
Từ Ninh ra khỏi bưu cục còn vuốt trái tim đập rất nhanh, cho dù người chưa bao giờ chú ý tới tem như cô cũng biết, tem màu đỏ rực núi sông đất nước lúc đó có bán đấu giá.
Cô nghĩ tới mấy chục năm sau dựa vào mấy chiếc tem này có thể nằm làm cá mặn, thì lộ ra tươi cười.
Đợi cô tỉnh táo lại, nhìn người đi qua bên cạnh cô đều nhìn cô với ánh mắt như bị bệnh tâm thần, cô lập tức thu hồi tươi cười, đổi thành mặt than không biểu cảm, đi tới hợp tác xã mua bán.
Từ Ninh không biết rằng cô mới đi không bao lâu, Lâm Diệu cũng tới bưu cục.
Lâm Diệu cũng là vừa nghe Lý Phượng Kiều nói muốn đi gửi thư, mới nhớ tới tem đỏ núi sông đất nước là phát hành vào mấy năm nay, đợi cô ta tới bưu cục nhìn mấy tem đồng chí bưu chính đưa cho cô ta đều là tem bình thường, thì thất vọng rời đi.
…Từ Ninh định đến hợp tác xã mua bán trước xem có xe đạp hay không, đi đến hợp tác xã mua bán Tô Hồng Anh đang ở quầy hàng gói điểm tâm cho người ta.
Đợi người rời đi xong, Từ Ninh mới đi qua chào hỏi Tô Hồng Anh, hỏi có xe đạp hay không, cô muốn mua một chiếc.
Tô Hồng Anh nói với cô:“Ngày hôm qua mới tới bốn chiếc, còn hai chiếc, 130 tệ một chiếc, cần phiếu.
Nếu em muốn mua, bây giờ chị dẫn em đi tìm chủ nhiệm.
”Đợi Từ Ninh đẩy xe đạp ra xong nhìn xe đến ngực cô khóc không ra nước mắt.
Hiện giờ cơ thể nhỏ của cô thoạt nhìn chỉ hơn 1m5, cô tính toán đẩy trước, đợi ra khỏi huyện thành đến chỗ ít người thì luyện tập.
Cô tìm một góc không người, lấy ít đồ từ trong không gian ra, tính toán lấy một ít trước, khi sắp về đến nhà thì lấy đồ thu thập trong không gian tối qua ra.
Từ Ninh đi chào hỏi lão Trần một tiếng trước, sau đó đẩy xe đạp về trước, sau khi ngã mấy vòng Từ Ninh mới đạp được.
Khi trở về mới vào thôn, mấy thím đang ở cửa thôn làm giày gọi cô: “Thanh niên trí thức Từ, đây là xe đạp cháu mua à, bao nhiêu tiền thế?”Từ Ninh ngồi trên xe lướt đi như một cơn gió, hai chân ngắn