Nguyên chủ biết có khả năng trong nhà đã xảy ra chuyện, sợ người khác biết mình không bảo vệ được em trai, muốn có quan hệ tốt với bọn họ, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ.
Nhưng cô ấy không biết có một số người không biết cảm ơn, chỉ biết được một tấc muốn tiến thêm một thước.
Lần này là vì nguyên chủ mới tan làm, nước còn chưa kịp uống đi gánh nước giúp một thanh niên trí thức nữ.
Đầu bị va trúng vào thành giường, tỉnh lại là Từ Ninh đến từ thế kỷ 21.
Tiếp nhận xong ký ức của nguyên chủ, Từ Ninh vô cùng tức giận lập tức xoay người xuống giường đi giày vào, lao ra cửa tìm một cây gậy to cỡ cánh tay trẻ em.
Sau đó cô vòng trở về đánh lên người hai thanh niên trí thức nữ, mấy người bên cạnh đều ngây dại nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng hai thanh niên trí thức nữ đã bị đánh kêu oa oa.
Từ Ninh đánh có kỹ xảo, chuyên chọn mông mà đánh, vừa đau vừa không bị nội thương.
Sau khi đánh xong không đợi mấy người kia kịp phản ứng, lập tức ngồi dưới đất kêu khóc:“Chú trưởng thôn, chú phải làm chủ cho hai chị em bọn cháu.
Cháu và em trai hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch tới chi viện xây dựng nông thôn, từ lúc đi vào nông thôn, chú trưởng thôn và các hương thân đối xử với bọn cháu ấm áp như gió xuân, nhưng mà Lâm Thu Hoa và Lý Phượng Kiều diễn tiểu thư của chủ nghĩa tư bản, thấy cháu và em cháu còn ít tuổi nên sai bảo cháu gánh nước đốn củi cho hai bọn họ.
Cháu nghĩ chúng ta đều là đồng chí cách mạng là gia đình lớn, nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mà hai bọn họ không chỉ bắt cháu múc nước đốn củi, còn cắt xén đồ ăn của cháu và em trai.
Chúng cháu lấy công điểm nhiều như nhau, cháu và em cháu ăn ít hơn bọn họ, chú trưởng thôn bây giờ cháu muốn tố cáo hai bọn họ.
”Trưởng thôn cứng họng còn chưa nói gì, Từ An lập tức ngã xuống đất, khóc lóc kêu:“Chú trưởng thôn, bọn họ không chỉ bắt chị gái cháu đốn củi, gánh nước giúp bọn họ, bọn họ còn bắt cháu đun nước tắm cho bọn họ nữa.
”Lý Phượng Kiều tức giận: “Không phải là cậu không đun à?”Từ Ninh lập tức nói:“Vì sao phải đun nước ấm cho cô? Bởi vì không đun nước ấm cho cô, đến lượt cô nấu cơm, cô cắt xén đồ ăn của chị em chúng tôi à?”Lý Phượng Kiều chột dạ nói:“Các cô còn ít tuổi, tôi sợ các cô không ăn hết thì lãng phí, sắp thu