Trong căn phòng bệnh tăm tối, trên chiếc kệ sắt hoen gỉ được treo một chiếc chai thủy tinh, bên trong đựng nước để truyền cho bệnh nhân.
Một căn phòng bệnh như vậy thế mà là có tới sáu giường bệnh, không gian chật hẹp, nhìn thấy nhiều người nhà bệnh nhân vây quanh, căn phòng ồn ào lạ thường.Nhìn vào chiếc bàn gỗ có phần rách nát bên cạnh chiếc giường, trên bàn đặt một phích tre kiểu cũ và một tách trà tráng men, bên trên có khắc họa chân dung của một người kèm dòng chữ “phục vụ nhân dân”.
Sở Y Nhất ngồi dậy, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, liền tự nhéo mình thật mạnh, vết đỏ và vết đau trên cánh tay nhắc nhở cô không phải đang nằm mơ! Tuy nhiên, dù cô có nghĩ nát óc cỡ nào, cũng không nghĩ ra được ở thế kỷ 21 lại còn tồn tại một khu bệnh viện lạc hậu như thế này.“Này, cô gái, cô tỉnh rồi sao? Cô thấy thế nào rồi? Có thấy khó chịu không?” Khi Sở Y Nhất còn đang ngây người, một y tá bước vào, nhìn thấy khuy cài biển tên “Cá nhân tiên tiến của Bệnh viện số 1 huyện Tùng Sơn năm 1962” treo trước ngực y tá, Sở Y Nhất lại nằm ngửa trên giường, cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng mình đã xuyên không.Thế nhưng, chỉ vì cô đã lao vào cứu lấy đứa bé sắp bị xe tông trúng ư? Sau đó thì xuyên không trở lại những năm 1960? Chẳng lẽ muốn cô trải nghiệm một chút về cảm giác trưởng thành cùng với Tổ quốc?Ngay khi Sở Y Nhất nhắm mắt lại, cô cảm thấy bản thân nhất định là đang nằm mơ, mọi thứ ở đây đều là trong giấc mơ của cô.
Nhưng cô y tá ở bên giường, người có giọng điệu hỏi han dịu dàng lúc đầu đã dần dần trở nên không còn kiên nhẫn nữa, điều này buộc cô phải mở mắt ra lần nữa, đối diện với sự thật trước mắt mình, “Thiên thần áo trắng à, bây giờ toàn thân tôi không còn sức nữa, cô có thể cho tôi về được không?”Cô y tá nhìn Sở Y Nhất với làn da trắng nõn nằm trên giường bệnh, lại nhớ tới người đàn ông có nét mặt lạnh lùng cùng đôi mắt sâu thẳm đưa cô ấy đến bệnh viện, trên tay còn ôm một đứa bé non nớt hồng hào, trong lòng dâng lên một chút ghen tị.
Cả gia đình này ai nấy đều rất đẹp, thật tuyệt vời biết bao, “Về đâu được chứ, có phải cô đã nhớ nhà rồi không.
Nếu như cô cảm thấy ổn, vậy thì bên phía bệnh viện sẽ tham khảo ý kiến lần nữa, bác sĩ nói được là cô có thể về.
Đúng lúc, con trai của cô đang khóc quấy đòi cô đấy.
Để tôi thông báo với người nhà, ẵm con qua đây cho cô.” Nói xong, cô y tá xoay người rời đi, không đợi Sở Y Nhất mở miệng.Vừa rồi bản thân