“Chào bác gái, cháu là đồng đội của anh Đông, tên cháu là Lâm Âm.” Lâm Âm nhìn vào ánh mắt dò hỏi của mẹ Cố Hướng Đông, bước tới đứng bên cạnh Cố Hướng Đông và tự giới thiệu.“Ồ, là đồng đội sao, vậy cháu mau vào trong ngồi và uống chút nước đi.” Vừa nói vừa dẫn mọi người vào nhà, sau đó bà ấy nhìn thấy Sở Y Nhất đang ôm một đứa trẻ ở cửa chính, “Y Nhất à, đứa trẻ này ở đâu ra thế?” Tại sao lại có nhiều chuyện thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!“Con cũng không biết nữa, mọi người cùng vào trong đi.” Sở Y Nhất cũng muốn biết lắm chứ, đứa trẻ này rốt cuộc là ai.
Nhà người ta ba người ai nấy cũng đều về, mình còn đứng ở đây thì thật là ngượng biết bao!“Mẹ, đứa trẻ này là do con dẫn về.” Cố Hướng Đông tiến lên giải thích.“Là con dẫn về sao, con của con à? Ai sinh thế?” Trong lòng mẹ cả Tôn dâng lên một cơn sóng trào, bà ấy còn nhìn Lâm Âm, chắc không phải là do cô gái này sinh ra đâu nhỉ.“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Đứa trẻ này là con của đồng đội con.
Anh ta đã hy sinh trong nhiệm vụ lần trước.
Đứa trẻ này không có người thân.” Cố Hướng Đông không muốn nói điều này trước mặt đứa trẻ, nhưng nhìn thấy mẹ mình và cả Sở Y Nhất, anh cảm thấy vẫn nên nói rõ thì hơn.“Ồ, thì ra là như vậy.” Mẹ cả Tôn nhìn đứa nhỏ với ánh mắt tràn đầy yêu thương, một đứa trẻ đáng thương.
Sở Y Nhất cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn, cô vô thức ôm chặt đứa trẻ trong lòng.
Chẳng trách khi nhìn thấy cô, đứa trẻ đã gọi cô là mẹ, chắc đứa trẻ này rất nhớ mẹ của mình.“Đừng đứng ở đây nữa, vào trong nhà ngồi đi.” Nhiều người như vậy đứng ở trong sân cũng không phải là chuyện hay ho gì cho lắm“Tiểu Vương, cậu đưa đại đội Lâm về đi.” Cố Hướng Đông tiến lên hai bước, tránh xa Lâm Âm.“Không cần vội, hôm nay em cũng không có việc gì, có thể ngồi nói chuyện cùng với bác gái.” Lâm Âm mỉm cười nói.Sở Y Nhất nhướng mày, ôi trời, xem ra Cố Hướng Đông và đồng chí Lâm Âm này có một tình bạn rất sâu sắc! Cô không ngờ người chồng mà mình chưa từng gặp mặt, khắc vợ, sống chết không rõ lại là Cố Hướng Đông, người mà cô đã gặp qua một lần.
Với cái kiểu như thế này, cô hy vọng bản thân không phải là người thứ ba!“Đại đội trưởng Lâm, thật ngại quá, tôi vẫn còn một vài việc nhà cần phải giải quyết, cô về trước đi.” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất, anh cảm thấy bây giờ đã đến lúc phải tìm ra lý do tại sao cô lại ở trong nhà anh.Cố Hướng Đông đã nói như vậy rồi, mặc dù