Cố Hướng Đông cảm thấy cô không phải đang kể chuyện của chính mình, tựa như thể đang nói về một người không quen biết.Nhìn thấy Cố Hướng Đông không có phản ứng gì, cô nói, “Em nghĩ nên thẳng thắn với anh.
Thay vì đợi anh nghe được những điều gì đó từ người khác, chi bằng em tự nói cho anh biết.
Anh có suy nghĩ thế nào thì cứ nói ra, đương nhiên, nếu anh có người mình thích, vậy thì đó là chuyện khác.”“Em… lần trước sau khi rời khỏi bệnh viện, em đã quay trở về nhà sao?” Cố Hướng Đông hồi lâu mới hỏi.“Sao? Đúng vậy, em đã về nhà.” Sở Y Nhất không theo kịp suy nghĩ của Cố Hướng Đông.“Người đàn ông đó đã cho em leo cây, còn nói những lời xấu xa với em?”“Chẳng thế thì sao, đùa kiểu gì chứ, cái thằng chó đó!” Nói đến Quách Chí Cường, Sở Y Nhất tức giận một bụng.“Vậy thì mắt nhìn người của em thật chẳng ra làm sao, kiểu đàn ông như vậy mà em lại thích được à!” Trông cũng rất là lanh lợi, sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này cơ chứ.“Ai bảo thế.” Sở Y Nhất có chút nín nhịn, đâu phải là chuyện do bản thân cô làm, ánh mắt của anh là có ý gì đây!Cô gái này quả thật rất thẳng thắn, mặc dù có hơi bất ngờ, nhưng Cố Hướng Đông cũng không có cảm xúc nào khác, “Vậy chuyện của anh, em biết được bao nhiêu?”“Chuyện của anh đấy à, em đều nghe mẹ em nói rồi.
Bảo anh sống trong quân đội rất tốt, đẹp trai, điều kiện gia đình không tệ…”“Không phải những thứ này.”“Hầy, còn nói anh khắc vợ, sống chết không rõ.
Nhưng không phải anh vẫn ổn đó sao, mấy lời này sao có thể tin được chứ!” Sở Y Nhất không cảm thấy những chuyện này là thật, hoặc là sao đó, cho nên cô nói với thái độ cũng không quan tâm lắm.
Tuy nhiên những lời này khi được mẹ cả Tôn đang ở trong phòng nghe thấy, trong lòng bà ấy cảm thấy hơi choáng váng, con trai út của bà rất để ý đến chuyện này.“Là thật đấy.”“Hả?”“Khắc vợ là thật!”Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông buông lời lạnh lùng rồi quay lưng rời đi.
Người đàn ông này sao bảo thay đổi sắc mặt là thay đổi luôn vậy, bản thân cô còn chưa làm gì nữa cơ mà! Quả nhiên là quân giải phóng, không ngờ tư tưởng vẫn còn cổ hủ như vậy.“Y Nhất.” Mẹ cả Tôn đi ra và nhìn Sở Y Nhất.“Vâng, mẹ.”“Con đừng chấp nhặt với nó, đi lính tới mức đầu óc của nó cũng không biết dùng nữa rồi.
Hầy, nói ra thì cũng là do gia đình của mẹ có lỗi với con.
Tình hình của đứa con trai út, con cũng đã nghe rồi phải không, nhưng mẹ không tin vào điều đó.
Đứa con trai út của nhà chúng ta là một đứa trẻ tốt, sao có thể là cái kiểu giống như bọn họ