“Cho cháu ăn hết đấy, những người khác trong nhà cũng đừng có ăn nữa!” Mẹ cả Tôn không thèm nhìn Cố Tiểu Xuyên, “Sau này ai muốn ăn thì tự kiếm tiền mua, đừng có lải nhải chuyện này chuyện nọ suốt ngày.
Gia đình chúng ta chỉ ở mức này thôi, thích ăn hay không thì tùy.”Những lời này rõ ràng là đang nói cho Trần Chiêu Đệ nghe.
Khi đi trước món ngon, Trần Chiêu Đệ cũng không tính toán nữa, trái lại còn tiến lên mỉm cười nói, “Mẹ, nhà chúng ta làm nhiều sủi cảo như thế này, mẹ gói lại một ít cho con, con đem về cho bố mẹ con ăn thử.
Dù gì bố mẹ con cũng cách nhà chúng ta đâu có xa.
Không cần cho nhiều đâu, khoảng chừng ba mươi, bốn mươi cái là được.”Mẹ cả Tôn vừa nghe xong, bà dừng việc múc nước trong tay, ném cái bầu múc đi, “Ba mươi bốn mươi cái?”“Đúng đó, mẹ.
Mẹ xem nhà chúng ta nhiều sủi cảo như vậy, nếu như mẹ bằng lòng cho nhiều hơn một chút, con cũng không để ý đâu.”Sở Y Nhất đứng ở bên cạnh cảm thấy không nói nên lời.
Cái vẻ mặt này của Trần Chiêu Đệ là từ đâu ra vậy, cơm mì tương dầu của nhà ai thổi đến sao? Cô ta thật sự cho rằng những phiếu thịt của Sở Y Nhất là từ trên trời rơi xuống à? Hơn nữa, người nhà họ Cố đông như vậy, còn là dân lao động, ăn có đủ hay không còn chưa biết, thế mà phải gói về để tặng cho mẹ của cô ta ư, lại còn ba mươi bốn mươi cái?“Vậy thì mẹ sẽ gói cho Ngọc Lan ba mươi đến bốn mươi cái, rồi gói cho Y Nhất ba mươi đến bốn mươi cái, bảo hai đứa nó cầm về phụng dưỡng bố mẹ nhé?” Mẹ cả Tôn hỏi Trần Chiêu Đệ với vẻ mặt lạnh lùng.“Mẹ, mẹ làm vậy là sao.
Con cũng chỉ là thương bố mẹ của con, cả đời vất vả chưa từng ăn món ngon bao giờ!”“Chỉ có con biết thương bố mẹ của mình, còn bố mẹ người khác cả ngày ăn ngon uống ngon hay sao? Chỉ có con là có sự hiếu thuận? Nếu con thật sự có lòng hiếu thuận, vậy thì mẹ chỉ nói một câu thôi, tự kiếm tiền tự mua đồ rồi tự hiếu thuận.
Mẹ bảo đảm sẽ không cằn nhằn dù chỉ là một chữ.” Thật sự không thể hiểu nổi đứa con dâu lớn này đang nghĩ cái gì.
Đây là thịt mà Sở Y Nhất đã mua, đống sủi cảo này cũng là Sở Y Nhất một mình làm.
Tại sao nó lại có suy nghĩ như thế được cơ chứ? Mẹ cả Tôn thật sự muốn xem trong đầu của Trần Chiêu Đệ có cái gì.Khi Trần Chiêu Đệ bị Mẹ cả Tôn nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy xót xa, cô chẳng qua chỉ muốn cho bố mẹ mình ăn chút đồ ngon, mắc gì chỉ trích cô chứ! Sau đó, cô bật khóc và chạy ra khỏi phòng bếp.“Sao thế? Lại gây chuyện gì nữa đây.
Cả ngày mệt mỏi không thể dừng một chút