“Chị hai, bây giờ chị đã thành ra như vậy rồi, có thể tìm được người lấy chị, đó đều là do mẹ đã tốn hết tâm sức để tìm cho chị đấy.
Tại sao chị không thể thấu hiểu nổi khổ của mẹ chứ.” Sở Hồng Ngọc bĩu môi, nhìn dáng vẻ lòng lang dạ sói của Sở Y Nhất, cô nói với giọng bất mãn.“Sở Hồng Ngọc, chị thì sao chứ? Nếu em thương mẹ, vậy thì em hãy gả qua đó đi!” Sở Y Nhất nhìn thấy Sở Hồng Ngọc là cảm thấy phiền.
Trước đây một tiếng gọi chị, hai tiếng gọi chị một cách thân mật, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau, tại sao bây giờ lại không giả vờ như vậy nữa, muốn cấu xé nhau rồi à?“Đừng nói những chuyện vô bổ đó nữa, mẹ đã gửi ngày sinh và bát tự của con cho gia đình đó rồi.
Người tôi nói rằng hai đứa là nhân duyên trời ban, một cặp trời sinh, ngày cũng đã định xong, là ngày 15 tháng này.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, đến lúc đó con lo sửa soạn mong chóng gả qua đó đi.”Lý Thúy Hoa cảm thấy đứa con gái lớn đã không còn dễ uốn nắn như trước nữa, trong khoảng thời gian này nói như nước đổ đầu vịt, cũng không còn nghe lời của bà ấy nữa.
Đành dứt khoát gả cô cho gia đình họ Cố, sẵn tiện đòi không ít của hồi môn của gia đình họ Cố.
Đứa con trai út của gia đình họ Cố sống chết không rõ, bọn họ nóng lòng muốn thành lập gia đình cho đứa con trai út, để nhận con thừa tự từ người con trai lớn hoặc người con trai thứ hai của gia đình họ Cố, cho đứa con trai út có hậu thế.Bọn họ cũng tự biết làm vậy là không đúng và cũng không công bằng với người con gái, nhưng bọn họ sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của Lý Thúy Hoa.
Gia đình họ Cố chỉ có một yêu cầu, mau chóng gả sang đây.
Mà điều này thì vô tình lại trùng hợp với ý của Lý Thúy Hoa, để ở nhà cũng chỉ lãng phí thức ăn, đá đi sớm thì càng tốt.Nhìn bóng dáng đi ra ngoài của Lý Thúy Hoa, Sở Y Nhất càng cảm thấy phiền muộn.
Bây giờ cô chỉ có thể đi con đường này, thật sự phải gả qua đó sao?Cô thật sự không quan tâm đến thanh danh khắc vợ của người đó, dù gì cô cũng là người con gái thời đại mới thể kỷ 21 mà, còn tin những chuyện này được nữa sao.
Chỉ có điều, chuyện sống chết không rõ này khiến trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, gả qua đó để làm gì đây?Sở Y Nhất có chút cáu kỉnh.“Y Nhất.”Ha, nhìn thấy người gọi tên của mình, cô càng thấy phiền hơn.
Chẳng phải là thằng đàn ông