Bốp ——Cố Kiến Quân thấy bà ta càng nói càng quá đáng, trực tiếp tát một bạt tai.
Vẻ mặt có hơi khó xử, giống như là bị nói trúng tim đen."Ông dám đánh tôi, Cố Kiến Quân, ông vì con điếm kia mà đánh tôi." Vương Mai bụm mặt, la hét kéo tay Cố Kiến Quân."Được rồi, im lặng đi.
Nếu bà muốn kêu cha mẹ tới để họ nghe mấy lời bà nói nãy giờ thì cứ quậy tiếp đi." Cố Kiến Quân gạt tay bà ta, thấy cánh tay bị bóp đỏ, không còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp, ánh mắt đe dọa.Vương Mai vốn đang nổi trận lôi đình giống như bị tạt một thùng nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Bà ta biết nếu những gì mình vừa nói bị cha mẹ nghe thấy, ngoại trừ bị đuổi về nhà mẹ đẻ thì không còn con đường nào nữa.Cho dù lửa giận trong lòng không vơi được chút nào, nhưng Cố Kiến Quân đã nói vậy thì bà ta cũng không dám khóc lóc om sòm nữa.Chỉ là trong lòng bà ta càng oán hận Cố Nhã Cầm, càng để lâu càng thù hận.Ở nhà con trai thứ hai cũng xuất hiện cảnh tượng tương tự.
Trọng tâm câu chuyện cũng là nồi nước đường đỏ.Có điều, hai người Cố Kiến Đảng và Điền Phương có tiếng nhu nhược, nào dám bất mãn với mẹ chồng chỉ vì nước đường đỏ gì đó.Đôi vợ chồng này không chỉ không hề oán giận lên cha mẹ mà ngược lại còn nhận lỗi về bản thân mình, giải vây cho Miêu Thúy Hoa."Đều tại tôi không biết cố gắng, gả vào nhà họ Cố các người mà một đứa con trai cũng không sinh được."Điền Phương lau nước mắt nhìn con gái đang ngủ say sưa trên giường.
Nỗi buồn cũng từ đó mà ra.Cố Kiến Đảng muốn an ủi vợ mình, nhưng lại không biết nói gì.
Ai mà không muốn có con trai.
Ở chốn nông thôn, không có con trai chính là tuyệt hậu.Nhà anh cả có Hướng Thủy, nhà chú ba có Hướng Văn và Hướng Vũ.
Chỉ có nhà ông là có ba đứa con gái."Chúng ta còn trẻ, còn có thể sinh tiếp.
Trước đây lúc sinh Lệ Nha, bác sĩ cũng nói cơ thể bà bị tổn thương cần được điều dưỡng cho tốt.Bây giờ Lệ Nha cũng đã được ba tuổi, thân thể bà cũng được chăm sóc tốt.
Chúng ta sinh thêm mấy đứa, tôi không tin không sinh được con trai."Mặt mày Cố Kiến Đảng có hơi phiền muộn, cũng chính vì ông có đôi mắt và lông mày hình chữ bát (八).
Làm cho gương mặt có vẻ ủ rũ.Ông ta là người kiệm lời.
Trong lòng Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa không được yêu thích bằng anh cả.Vốn dĩ ông ta rất bình thường, không quan trọng như anh cả, cũng không được yêu thích như em ba.
Bản thân ông ta cũng không tranh giành, không được như mong