Hắc Bàn tưởng rằng chính sức hấp dẫn của nó đã mê hoặc Nhóc Mập trước mặt, nhưng ai mà biết được, nó mới thực sự là người bị nhắm tới, vậy mà còn vui vẻ với giấc mộng của riêng mình.“Nhóc Mập, cậu có kẹo ngọt không?”“Nhóc Mập, cậu có những chiếc bánh quy thơm ngon rắc hạt vừng không?”“Còn nữa, Nhóc Mập cậu…”Hắc Bàn gặm hạt đậu phộng, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh ánh lên vẻ khao khát, hai chiếc răng cửa đang di chuyển nhanh chóng.
Một lúc sau, hạt đậu phộng dần biến mất trong miệng của Hắc Bàn, dáng vẻ nhỏ bé đó đáng yêu đến cỡ nào.Làm một con chuột nhỏ siêng năng, cuộc sống của Hắc Bàn cũng coi như là đủ dinh dưỡng, trước giờ chưa từng bị đói.Chỉ cần ở ngoài đồng có khoai lang, bắp, đậu phộng và hạt thóc, thì trong hang của nó cũng sẽ sớm tràn ngập.Duy chỉ có những thứ hiếm hoi như kẹo ngọt, bánh quy đều được giấu kín trong nhà, chúng nó căn bản không có cơ hội được ăn.Trong cuộc đời của con chuột Hắc Bàn, lần đầu tiên được ăn đường trắng là do chú ba của dì hai nhà hàng xóm lấy chồng vào thành phố tặng cho nó khi về quê thăm họ hàng.Nó may mắn được chia cho một miếng, đầu lưỡi vừa liếm một miếng liền tan hết.
Hương vị ngọt ngào đó, cả đời này nó cũng không quên được.Làm một con chuột có ý chí cầu tiến, mục tiêu cả đời này của nó chính là được ăn tất cả những món ngon trên thế giới.
Nhưng là một con chuột, lại là một con chuột ngoại tộc trong nhà chuột, nguyện vọng này của nó thật quá xa vời.Cố An An lắc đầu, ngồi trên chiếc xe độc quyền của mình, nghe con chuột nói chuyện không ngừng từ đầu đến cuối, rất tò mò làm sao nó có thể nói chuyện được rõ ràng trong khi đang ăn.“Thì ra cậu không có à?” Hắc Bàn có chút thất vọng, đem vỏ đậu phộng quẳn sang một bên, không biết ở đâu lại biến ra một hạt hoa hướng dương.Cố An An trầm mặc nhìn cái bụng béo tròn của nó, nghĩ đến cái hang mà nó vừa chui ra, cũng không biết khi ăn xong những thứ này, nó còn có thể chui vào trong không.“Cậu yên tâm, chuột mặc dù mập, nhưng mà độ đàn hồi rất tốt, cái động lớn như vậy, chuột nhất định chui vào được.”Hắc Bàn đắc ý vỗ vỗ cái bụng của mình, gây ra một trận rung rinh, ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, giống như con chuột bị kẹt ở cửa hang lúc nãy không phải là nó vậy.“Mặc dù bây giờ tôi không có những thứ mà cậu nói, nhưng mà qua một thời gian, đợi tôi