Cố Nhã Cầm không có chủ kiến, lo lắng nhìn chồng và bố mẹ chồng.Cố Bảo Điền cầm tẩu thuốc, châm que diêm lên, đang định hút vài hơi thì ý thức được cháu gái vẫn còn đang ở trong phòng của bọn họ, lại đặt tẩu thuốc xuống, mày chau lại gần như có thể kẹp chết một con ruồi.“Chuyện mất mùa này cũng không biết khi nào sẽ tới.
Kiến Nghiệp, lát nữa con đến chỗ mẹ con lấy tiền, mỗi lần ra xe, con xem có người nào lén lút bán lương thực hay không.”“Trong thành phố nhiều công nhân như vậy, sẽ có người ăn không hết lương thực đồng ý bán, con cẩn thận một chút, mỗi lần đừng mua quá nhiều lương thực, mua ít ít đem về nhà trữ.”Mua lương thực ở chợ đen là phạm pháp, ngoài chủ ý này ra Cố Bảo Điền cũng không nghĩ ra cách trữ lương thực nào khác.“Bắt đầu từ hôm nay, cả nhà chúng ta đều đi lên nhà ăn của đội ăn cơm, trợ cấp của tôi và Kiến Nghiệp cũng giấu kỹ rồi, sau này đều dùng mua lương thực để bảo toàn tính mạng.” Nói xong, đưa tay cầm lấy tẩu thuốc lên, đưa vào mũi hít vài hơi.Trong lòng Cố Bảo Điền có tâm sự muộn phiền thì muốn hút thuốc, bây giờ chỉ có thể ngửi mùi khói thuốc cho đỡ nghiền mà thôi.“Dạ, con biết ở chỗ nào có bán lương thực.” Cố Kiến Nghiệp gật đầu.Bọn họ quanh năm lái xe qua quận huyện thành phố, đôi khi còn chạy ra huyện ngoài, rất quen thuộc đối với những thứ này.Dư Khôn Thành, người anh em tốt cùng đội xe với Cố Kiến Nghiệp là khách thường xuyên của chợ đen.Dư Khôn Thành không cha không mẹ, chỉ có một ông nội là hồng quân cũ, trước khi chết dùng nhân tình nửa đời người của mình giúp cháu tìm một công việc.Lúc chưa kết hôn, Dư Khôn Thành thích đem lương thực phụ đi chợ đen đổi thành lương thực tinh, dù sao ông ta một mình ăn no cả nhà không đói.Cưới được một cô vợ, cũng không biết là tiểu thư được nuông chiều ở đâu đến, không phải gạo mới và tinh bột trắng thì không ăn.Lúc sinh được đứa con trai thì càng bị chiều hư, cũng chỉ có Dư Khôn Thành mới chiều được cô ta.Một năm 365 ngày, hầu như ngày nào cũng đi làm, còn lén lút bán một số thứ kiếm thêm thu nhập.
Ngay cả như vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi tiêu.Cố Kiến Nghiệp đã khuyên ông ta mấy lần, nhưng Dư Khôn Thành giống như bị mê muội, vui vẻ làm trâu