"Mọi người đều nghe rõ ràng những gì kế toán Lâm giải thích.
Chuyện khoe khoang như thế, thôn bên cạnh còn biết thì sao Miêu Thiết Ngưu tôi có thể không hiểu chứ.Hôm nay tôi bị lãnh đạo phê bình cả ngày, có phải vì tôi không? Nếu tôi ích kỷ hơn, muốn lấy chút danh tiếng trước mặt lãnh đạo, thì cũng có thể bắt chước người ta báo một con số thật đẹp rồi.”Mầm Thiết Ngưu nói văng cả nước miếng, gương mặt đỏ lên, cầm cái loa khuếch đại âm thanh kia nên tiếng nói vang đến tận ngoài bãi săn."Tuy nhiên, Miêu Thiết Ngưu tôi xưa nay vẫn luôn nhớ kỹ.
Tôi là đại đội trưởng của đội sản xuất số 2.
Là đại đội trưởng do các hương thân đề cử.
Tôi muốn chịu trách nhiệm với từng đội viên trong đội chúng ta.Tôi thà bị lãnh đạo phê bình, cũng không muốn bất cứ người nào trong thôn chúng ta chịu đói.
Dù cho vì việc này mà cấp trên không hài lòng, cắt chức của Miêu Thiết Ngưu này, thì tôi cũng tuyệt đối không hối hận."Màn phát biểu này kích thích làm cho nhiệt huyết của toàn bộ các thành viên sôi trào.
Còn có mấy người cảm động len lén gạt nước mắt sắp rơi xuống.Đội trưởng tốt đến như vậy, đội trưởng hiền lành chân chất như vậy.
Từng người từng người đội viên đứng dưới đài rưng rưng nước mắt nhìn lên Miêu Thiết Ngưu hiên ngang lẫm liệt đứng đó.
Chưa bao giờ họ tin phục người đàn ông này như hôm nay.Bạn nói xem có người đội trưởng nào thà bị cấp trên phê bình thay vì hy sinh hạnh phúc của đội viên chưa.
Bọn họ còn đòi hỏi gì nữa?Như tên ngốc thôn bên cạnh kia báo hơn năm ngàn cân một mẫu, không chừng trong thời gian tới người trong thôn họ ngay cả cháo loãng cũng không có mà uống.Đêm nay, đa số người dân trong thôn đêu nhận định Miêu Thiết Ngưu chính là đại đội trưởng, không chấp nhận bất cứ ai khác.Ngay cả mấy người trong phe phái của Triệu Thanh Sơn cũng nhịn không được có chút dao động.
Bọn họ nghĩ thầm trong lòng, nếu Triệu Thanh Sơn thật sự lên làm đại đội trưởng thì có thể quang minh chính đại, một lòng vì dân như Miêu Thiết Ngưu hay không.Chắc chắn là không thể!MiêuThiết Ngưu cũng không nghĩ tới, mình ngẫu nhiên diễn thuyết một phen mà lại nhận được lòng trung thành của phần lớn thôn dân.
Bây giờ nhìn cấp dưới reo hò cỗ vũ mà trong lòng hơi lâng lâng.Miêu Thúy Hoa cũng ngồi phía dưới, còn trong lòng tất nhiên là ôm cháu gái bảo bối của mình rồi.Nhìn dáng vẻ tự đắc của anh cả nhà mình, Miêu Thúy Hoa nhếch miệng.
Vẫn là câu nói kia, anh em họ sao mà không biết bản tính của nhau.
Nếu như không phải do chuyện hạn hán, anh trai chắc chắn sẽ bắt chước mấy chỗ khác mà báo sản lượng cao hơn một chút.Tuy rằng không khoa trương như thôn bên cạnh, nhưng vẫn phải nâng lên hai ba ngàn cân.
Làm gì có chuyện giữ lại toàn bộ, không báo thêm chút nào như bây