“Hắc Bàn, trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi làm ruộng thôi.
” Giờ làm việc của nó đương nhiên là lợi dụng lúc con người thu hoạch lương thực để nhặt những mảnh cây nông nghiệp rơi xuống đất.
Hắc Nữu đá một cú vào Hắc Bàn, kéo đuôi nó nhét vào cái hố bên cạnh, nó cũng chạy vèo một mạch, chỉ để lại Cố An An trừng mắt.
“Cha, mẹ! ”Nghe thấy tiếng cha từ xa, Cố An An lập tức tỉnh táo, bước đi bằng hai chân béo múp, đẩy xe tập đi ra ngoài.
“ y da, bảo bối của cha đây rồi.
” Cố Kiến Nghiệp không đợi mẹ mà tới đón con gái cưng của mình, vui vẻ bước lên bế Cố An An lên khỏi ghế tập đi, dùng bộ râu cọ vào da mặt trắng nõn của cô rồi hôn vài cái.
Hai anh em Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ đang chơi con quay ở cửa nhà, nhân tiện trông em gái, em gái ngoan quá, yên tĩnh ngồi dưới bóng cây ăn đào.
Hai người có chút phân tâm, đến khi Cố An An đi đến cổng sân thì mới tỉnh táo lại đuổi theo.
“Lát nữa sẽ dạy dỗ hai đứa một trận.
”Cố Kiến Nghiệp vỗ một cái lên đầu hai đứa con, lực không lớn nhưng nhìn thì hung dữ, hai anh em thè lưỡi ra rồi cười tươi rói, hoàn toàn không để lời đe dọa của Cố Kiến Nghiệp ở trong lòng.
“Đây là cháu gái sao, lớn thế này rồi à.
”Một giọng nam trầm vang phía sau Cố Kiến Nghiệp, Cố An An tò mò quay đầu nhìn thanh niên xa lạ trước mặt.
Nói là thanh niên nhưng có lẽ cũng 30 tuổi, cao hơn Cố Kiến Nghiệp nửa cái đầu, mặc áo len trắng và quần màu xanh quân đội.
Vẻ mặt uy nghiệp, mày rậm mắt to, nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, dáng người cường tráng, rõ ràng là vận động viên thể thao.
Tay ông nắm một cậu bé khoảng 4-5 tuổi, mặc áo quần giống thanh niên kia, chỉ là bản thanh niên mini, làn da trắng nõn mềm mại.
Nhìn dáng vẻ kia cũng nhận ra về sau sẽ không có gì khác biệt, chẳng qua nhìn vẻ mặt của cậu ta đang bĩu môi, giống như không vui lắm.
Cố An An tò mò nhìn hai người, không biết họ là ai.
“Cháu gái lớn nhanh quá, ta là chú mà chưa tặng cho cháu cái gì.
”Dáng người Dư Khôn Thành cường tráng, nhưng hiện tại đáy mắt thâm đen khiến cho cơ thể khỏe