----Cuối cùng, ba Thẩm lên tiếng an ủi cô: “Nhà không thiếu tiền mua quần áo.
Cứ chốt vậy đi, em và chị em đều có phần.
”Lần này Thẩm Tình không bày trò bát nháo nữa mà ngoan ngoãn nghe theo.
Sau bữa trưa, ba Thẩm không thể ở nhà được lâu, vội vàng đến quân đội ngay, Lý Lệ Hoa không tính ăn bớt gì đồ của Thẩm Tình nên ngay trước khi ông đi đứng trước mặt mọi người mình trước khi rời đi.
Anh đưa cho cô tấm vé lấy tiền trước mặt mọi người đưa tiền cho cô ta.
Vôn Lý Lệ Hoa cũng chẳng có cảm tình gì đối với cô ta, bữa cơm này bà cũng đã suy nghĩ ra, con gái riêng lần này về nhìn ngoài mặt thì thay đổi ngoan hiền hơn rất nhiều, nhưng thực tế bản tính khó rời, chỉ là biết cách thông minh hơn chút, không để lộ ra ngoài.
Mấy hành động nhỏ lần một lần hai khi vừa mới trở về kia cũng chỉ có cái lão tổ Thẩm kia là không nhìn ra cái suy nghĩ cấp bách nhỏ nhặt của cô ta.
Thẩm Tình cầm tiền, buổi chiều liền đi ra ngoài, mãi đến bữa tối mới về, thấy ba Thẩm vẫn chưa làm về, cô trực tiếp xách theo túi lớn nhỏ đựng đồ đạc đi vào phòng.
Lý Lệ Hoa và Thẩm Uyển đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện, bà thấy cái thái độ của cô ta hiện giờ còn thích ứng hơn.
Lúc buổi chiều bà còn nói với con gái về chuyện này, nghe cô ta gọi một tiếng mẹ mà bà phát tởm gần như nổi da gà khắp người.
Tính cách bà vốn là như vậy, chuyện đã quyết rồi là không dễ dàng thay đổi, cuộc hôn nhân đầu khi xưa yêu phải một tên mặt trắng đểu cáng, trong nhà có khuyên bảo thế nào cũng không nghe, sau đó ly hôn kéo con gái tái hôn với ba Thẩm.
Nhiều năm trôi qua như vậy, bà thay ông lo toan nhà cửa, sống với ông cũng coi là hòa thuận với anh, duy chỉ có việc đối xử với hai con của vợ cũ có phần thờ ơ.
Năm xưa khi lấy nhau bà đã nói với ba Thẩm rằng bà sẵn sàng chăm sóc con cái cho ông, nhưng bà sẽ không làm kẻ bị lợi dụng mà nỗ lực vô tư quên mình, nếu con ông sẵn lòng chấp nhận bà thì bà cũng bằng lòng quan tâm chúng, nhưng nếu bài