----Thẩm Tình nghe vậy mặt càng hếch lên trời.
Thẩm Uyển: “…”Cô thật không biết tại sao mình lại cất công về chuyến này, đúng là lãng phí thời gian.
Ông bà Thẩm sống trong khu nhà ở thuộc khu quân sự, hai người Thẩm Uyển ăn sáng xong trực tiếp bắt xe buýt tới đó.
Từ lúc lên xe, Thẩm Tình luôn trong tình trạng như ở trên trời, ánh mắt không ngừng thay đổi, thỉnh thoảng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Uyển, còn cảm thấy mình đang giấu rất tốt.
Hai mươi phút sau, hai người lần lượt bước vào khu quân sự, Thẩm Uyển không có quan hệ tình cảm quá thân thiết với ông bà Thẩm, nhưng hai năm qua cô cũng không ít lần qua lại.
Cô vừa bước vào, có không ít người lớn tuổi đi đường đã nhận ra cô, chủ động tới bắt chuyện, Thẩm Uyển chào hỏi một lượt từng người, có ai hỏi Thẩm Tình thì cô cũng chủ động giới thiệu, không hề vì chuyện của chị em họ mà gây chuyện đáng cười ở bên ngoài.
Nhưng Thẩm Tình lại hoàn toàn trái ngược với cô, cô ta thấy cô ở trong khu nhà được đón chào như vậy, ai nấy đều thân thiết gọi cô hai chữ Uyển Uyển, vậy mà đến lượt cô ta lại là, ờ, là cháu gái nhà họ Thẩm ở dưới quê đây sao, rõ ràng cô ta mới là cháu ruột của ông bà nội, nhưng bây giờ mọi hoan nghênh đều để Thẩm Uyển hưởng hết, vầy làm sao cô ta không oán hận cho được.
Những người sống trong khu vực này đều là những đồng chí cách mạng đã nghỉ hưu, ai cũng trải qua phần lớn cuộc đời gập ghềnh, có gì mà chưa thấy qua chứ, cho nên vừa nhìn mặt thấy ánh mắt không mấy tự nhiên của cô ta thì sao mà không hiểu ngay chứ.
Ai đã biết mọi chuyện nhà họ Thẩm rồi đều thầm nói một câu, chẳng trách nhà họ Tô thà chọn cháu gái riêng còn hơn chọn cháu gái ruột, giờ so ra đúng là kém quá kém.
Đến trước cửa sân nhỏ nhà họ Thẩm, Thẩm Tình vượt qua Thẩm Uyển mấy bước đẩy cửa bước vào trước.
Thẩm Uyển chậm rãi từ tốn