----Một ngày trước buổi biểu diễn chính thức, tất cả các diễn viên tham gia biểu diễn đều phải đến sân khấu ở phòng lễ đường diễn tập trước.
Trước khi bắt đầu, các cán bộ trong đoàn liên tục kiểm tra, xác định không thành vấn đề mới đưa các diễn viên lên sân khấu, chỉ sợ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trước đó một lần nữa.
Tiết mục vũ kịch mà Thẩm Uyển và mọi người muốn biểu diễn là tiết mục cuối cùng, cho nên khi những người khác đều ở hậu trường trang điểm chuẩn bị, cô còn có thời gian rảnh rỗi cùng Trình Anh đứng ở một bên sân khấu, xem biểu diễn trong cự ly gần.
"Lần này tiểu đội thứ hai sẽ diễn kịch nói, ôi, lần này là Chu Lệ Lệ làm diễn viên chính đấy.
Trình Anh chậc chậc hai tiếng, lại cười nói:"Xem cô ấy diễn thì hình như cũng không tệ lắm, trước kia ở tiểu đội 1 cũng chỉ có một mình cậu đè được đầu của cô ấy thôi.
"Thẩm Uyển nghe xong lời của cô ấy cũng khẽ nở nụ cười.
Trước kia Chu Lệ Lệ là đối thủ mạnh cạnh tranh vị trí vũ công chính với cô, từ khi đến tiểu đội thứ hai thì hiện tại đã tỏa sáng rực rỡ rồi.
Mỗi người đều đang tiến bộ, Thẩm Uyển cũng không phải người tự cao tự đại, cô chỉ biết dùng thực lực chứng minh mình chính là hạng nhất thôi.
Diễn tập trong sảnh chính không bao lâu đã có rất nhiều chiến sĩ lẻn vào quan sát.
Các cán bộ nhỏ trong đoàn đã đuổi vài lần, sau đó thấy bọn họ không quấy nhiễu đến diễn tập thì cũng mặc kệ.
Thẩm Uyển lơ đãng nhìn xuống sân khấu không ngờ lại thấy được bóng dáng của Tô Yến Thành.
Anh đứng ở bên cạnh một đám lãnh đạo, trong đám người xung quanh chỉ có anh xuất chúng nhất, người có khí thế mạnh hơn anh thì lại không đẹp bằng anh, mà cũng chẳng có ai đẹp hơn anh cả.
Nhưng ánh mắt của anh không dừng ở trên sân khấu biểu diễn mà đang cúi đầu nghe người khác