----Đầu tiên bà không hề cảm thấy con gái mình cướp đồ của đứa con gái riêng.
Trước tiên không nói đến chuyện hôn ước này vốn dĩ là do hai ông bà nhà họ Thẩm tự mình thương lượng sau đó định ra, bà cảm thấy điều kiện của đứa nhỏ nhà họ Tô kia quả thật không tệ mới đồng ý, cho dù Thẩm Tình muốn làm ầm lên cũng không thể làm ầm với bọn họ được.
Thẩm Uyển soi gương kiểm tra mái tóc và lớp trang điểm của mình, nghe vậy cười khẽ một tiếng trong lòng, cô ta có thể nghĩ cái gì chứ, đương nhiên là nghĩ xem cướp mối hôn ước này bằng cách nào.
Mấy ngày nay có lẽ đều đang bận nối lại tình cảm với ông bà nội, thuận tiện đi lấy lòng người nhà họ Tô.
Đáng tiếc, con người dì Tô không hề dễ tiếp cận như vậy, mấy ngày nay chắc là cô ta đã không ít lần vấp phải vách tường rồi.
Suy đoán như vậy, vẻ mặt Thẩm Uyển bỗng nhiên lại lãnh đạm hơn, cô nghĩ chờ lần này hội diễn kết thúc, trở về liền nhanh chóng phủi sạch chuyện hôn ước của mình cùng nhà họ Tô, đừng để đến lúc đó đầu óc Thẩm Tình lên cơn làm ra chuyện mất mặt nào đó, lỡ như liên lụy đến cô thì sẽ không tốt.
Cẩn thận ngẫm lại, khả năng này thực sự rất lớn.
Không lâu sau, dì Tô cũng đi tới hậu trường, thái độ của dì ấy đã gián tiếp chứng minh suy đoán của Thẩm Uyển hoàn toàn không sai.
Nếu nói ngay từ đầu dì Tô còn nể mặt mũi người nhà họ Thẩm, coi Thẩm Tình là bề dưới nhà thân thích bình thường mà đối đãi, nhưng mấy ngày nay cô ta cứ năm lần bảy lượt tới cửa quấy rầy, cho dù là người có tính nách tốt đến đâu cũng thấy phiền.
Dì ấy vẫn thân thiết với Thẩm Uyển như trước kia, nhưng trước mặt bọn họ lại không hề giữ lại chút thể diện nào cho Thẩm Tình.
“Hôm nay Uyển Uyển trang điểm thật xinh đẹp,