----Lúc này Tưởng Linh Linh cũng đã thay giày xong, đi theo mọi người cùng nhau bước nhanh lên chỗ cánh gà chờ lên sân khấu.
Khi đi lại cô ấy luôn cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng tiết mục phía trước đã sắp kết thúc rồi, không có thời gian cho cô ấy đi đổi một đôi giày vừa chân nữa.
Nhạc đệm phía trước vang lên, Thầm Uyển ổn định tinh thần, vứt bỏ tất cả tạp niệm chậm rãi đi lên sân khấu phía trước.
Ban đầu biểu diễn hết sức thuận lợi, mọi người đã cùng nhau tập luyện rất nhiều lần rồi, mỗi một vị trí, mỗi một động tác vũ đạp gần như đều khắc vào tận xương tủy, theo âm nhạc nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí của mình.
Giáo viên đứng ở cánh gà hồi hộp mà nhìn, lúc đã dần yên tâm hơn thì đột nhiên chú ý tới Tưởng Linh Linh hơi lạ.
Sắc mặt cô ấy trở nên trắng bệch, ánh sáng trên sân khấu sáng như vậy, còn có thể nhìn thấy trên đầu trên mặt cô ấy liên tục đổ mồ hôi như thể đang cố hết sức chịu đựng gì đó.
Lúc này Thẩm Uyển cũng phát hiện cô ấy khác lạ, Tưởng Linh Linh nắm rất vững kiến thức cơ bản, động tác trước đó được thực hiện rất đúng, sao hiện tại lại co rúm không dám đặt chân xuống.
Bọn họ đều không biết giờ phút này Tưởng Linh Linh đang phải chịu đựng cơn đau mười ngón liền tim.
Trước khi lên sân khấu cô ấy chỉ cảm thấy giày có hơi cộm chân nhưng chờ khi cô ấy bắt đầu thực hiện một vài động tác có độ khó cao, dùng sức dưới chân thì sẽ có cơn đau giống như kim châm đập tới.
Cô ấy nhịn hồi lâu, mãi đến khi nhảy hai đoạn cuối cùng, chân cô ấy đáp mạnh xuống đất, cái kim vô hình dường như đã trực tiếp chui vào gan bàn chân cô ấy khiến cô ấy đau đến mức cơ thể mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc ấy, Tưởng Linh Linh không rảnh lo đến cái chân đau,