----Lúc tôi bị bọn họ đặt biệt hiệu sau lưng, xa lánh tôi, ghét bỏ tôi là kẻ nhà quê cũng có thấy các người đứng ra ngăn cản đâu?”Bạch Tiểu Quyên nói xong đột nhiên chỉ vào Thẩm Uyển, cảm xúc kích động, nói:"Đừng tưởng rằng tôi không biết, lúc trước cô giúp tôi chỉ là vì chính mình, cô cũng dối trá như bọn họ, chỉ là giả vờ tốt bụng mà thôi!""Các cô và bọn họ đều giống nhau, con cái của cán bộ như các cô đều giống nhau! Các cô thân phận cao quý, tôi đáng đời bị các cô bắt nạt có phải không?”Cô ta nói Thẩm Uyển như vậy, Trình Anh nhất thời mất hứng:"Có phải cô đã quên nếu không phải lúc trước Uyển Uyển giúp cô thì cô có thể đứng vững ở đội múa hay không cũng khó nói không?Còn có lần này nữa, bây giờ cô còn có thể giữ quân tịch chính là nhờ Tưởng Linh Linh vừa bị cô hại không đi được đã cầu xin cho cô đấy!"Bạch Tiểu Quyên nghẹn lời nhưng cô ta vẫn không cảm kích, chỉ nói: "Cô ta đáng đời!"Hôm nay Trình Anh quả thật đã được mở mang tầm mắt, ai cũng nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, đây là lần đầu tiên cô trông thấy sự thay đổi trước sau lớn như vậy.
Thẩm Uyển đi qua giữ chặt cô ấy, Bạch Tiểu Quyên sống trong lòng tự trọng của mình, lại tự ti cực độ, lý luận với cô ta không có ý nghĩa gì cả.
Lúc trước cô ra tay hỗ trợ quả thật không phải hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, nhưng Bạch Tiểu Quyên được lợi lại oán người khác không đưa Phật đến Tây cho cô ta, thật là thú vị.
"Nếu cô đã cảm thấy con cái cán bộ chúng tôi đều tự cao thì dựa vào đâu mà yêu cầu chúng tôi phải luôn giúp cô?"Thẩm Uyển nhìn cô ta, nghiêng đầu cười rồi lại hỏi:"Hay là cô không hận thân phận của chúng tôi, mà là hận cô không có thân phận này?"Bạch Tiểu Quyên vừa rồi còn có bộ dạng căm phẫn, lúc này bị hỏi thì lập tức á khẩu, sự ghen tị giấu trong mắt không cẩn thận lộ ra.
Trình Anh