Tiền của cô phải tiêu hết không giữ lại một đồng, cho nên cho dù xum xoe với cô cũng không có tác dụng gì.
“Tôi không cần, cảm ơn.
” Lục Hướng Noãn không đợi ông ta nói chuyện đã mở miệng trước.
“Cô gái, cô khoan hãy từ chối, chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, cô có bất cứ yêu cầu gì chúng tôi đều có thể đồng ý…” Cái miệng của Hành Trường nói không ngừng, còn không quên nâng đôi chân thấp khớp đuổi theo Lục Hướng Noãn, sợ bị người ta bỏ xa.
Lục Hướng Noãn dừng lại, nhìn ông ta nhăn mặt nói: “Tôi không cần, cảm ơn.
”“Đừng mà cô gái, chúng ta tâm sự đi.
” Không vứt bỏ, không buông tay, liệt nữ sợ triền lang, ông ta không tin mình không chinh phục được khách hàng lớn này.
Lúc này ông ta giống như viên kẹo mạch nha, Lục Hướng Noãn quăng kiểu gì cũng không quăng ra được, bất đắc dĩ cô chỉ có thể ra đường vẫy một chiếc taxi, sau đó nghênh ngang rời đi.
Khiến Hành Trường chỉ có thể hít khói xe ô tô, tức tới mức dậm chân.
Lục Hướng Noãn trực tiếp bảo tài xế lái xe tới trung tâm thương mại gần đó, sau đó cô nhanh chóng mua quần áo mới thay ra, đợi đến khi cô ra bên ngoài đã rực rỡ hẳn lên.
Bộ quần áo màu đen trên người được cô ném vào trong không gian, dáng vẻ của cô hiện giờ, cho dù là ai cũng không nhìn ra được là người phụ nữ mới nhận giải thưởng lớn 1.
314 tỷ vừa rồi.
Sau đó cô lên taxi đến bệnh viện nhân dân số 1 Nam Thị, tìm chủ nhiệm đưa đơn từ chức.
Cho dù chủ nhiệm giữ lại kiểu gì, Lục Hướng Noãn cũng không nhả ra, vẫn luôn chắc chắn mình muốn từ chức, bởi vì cô phải dùng những ngày dư lại vào tích trữ hàng hóa.
Cuối cùng chủ nhiệm không có biện pháp chỉ có thể đồng ý, nhưng mà mất nửa tháng để hoàn tất thủ tục.
Lục Hướng Noãn bày tỏ hiểu rõ, cuối cùng rời khỏi bệnh viện trước vẻ mặt tiếc hận của chủ nhiệm.
Làm việc dưới cường độ cao còn áp lực đã mài sạch phần nhiệt tình của cô với y học, nếu không phải cuộc sống ép buộc, cô đã sớm từ chức không làm, cuối cùng bây giờ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cuộc sống này.
Sau khi Lục Hướng Noãn rời khỏi bệnh viện thì cảm thấy không khí cũng tươi